Tam Quốc Tranh Phong

Chương 488

Lúc này lệnh của Hoàng Trung đã truyền xuống, tốc độ của đại quân lặng lẽ tăng lên.
Hai ngày sau, đợi cho mệnh lệnh của Lưu Chương truyền ra, thái độ binh mã của các quận huyện ven đường đối với Gia Cát Lượng đã có sự thay đổi lớn, sự bắt đầu này đã từ các quan lại của các quận huyện, đối với đám người Gia Cát Lượng lại chẳng quan tâm, mà ngay cả lương thảo cùng đồ quân nhu cũng không cung cấp. Nếu không phải đại quân mang theo không ít lương thảo, chỉ sợ thật đúng bị vấn đề lương thảo làm khó rồi.
Hai ngày tiếp theo, mặc dù đại quân Gia Cát Lượng có bản đồ dẫn dắt, nhưng chỉ mới đi đến huyện Hán Xương, mà cách lúc Triệu Vân rời khỏi đại quân đã qua thời gian hai ngày một đêm.
- Quân sư, con đường phía trước bị đá lớn chặn rồi, không cách nào đi qua được.
- Ồ, đi xem một chút.
Sắc mặt Gia Cát Lượng trầm xuống, mang theo Hoàng Trung chỗ tiến lên thăm dò, nhưng trong lòng mơ hồ đoán ra một chút. Không bao lâu mấy người liền đi tới con đường nhỏ trước mặt, bất ngờ vì đoạn đường này hai bên đều là vách núi, mà con đường này chỉ có thể để cho một chiếc xe ngựa đi qua, lúc này trên đường từng đống đá lớn nhỏ rất nhiều, người thông minh vẫn có thể nhìn ra, những tảng đá này cũng là mới đặt vào, hiển nhiên là có người không muốn đại quân Kinh Châu tiến vào Ích Châu.
- Quân sư, những tảng đá này quá lớn, nhưng vừa nhìn cũng đã biết là có người cố ý để ở đây, hẳn là Thái Thú quận Ba Tây cho người làm như vậy rồi.
Sắc mặt Hoàng Trung có chút âm trầm, mấy ngày hôm trước, Thái Thú không ngừng phái người thúc giục đại quân Kinh Châu rời khỏi quận Ba Tây, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng càng tệ hại hơn, dám dùng thủ đoạn ti tiện này.
- Đại quân hạ trại ngay tại chỗ, sai người chuyển những tảng đá này đi.
Gia Cát Lượng trầm ngâm một chút nói, nơi này là đường núi, vừa lúc là đường của bọn họ, nếu là đi đường vòng ít nhất sẽ mất thêm hai ngày, đến lúc đó nói không chừng Triệu Vân có thể hay không bảo vệ được Kiếm Các.
- Vâng.
- Quân sư, không thể tiếp tục như vậy được, hôm nay bọn họ có thể dùng đá chắn đường đi của chúng ta, ngày mai lại trực tiếp đem binh đến đuổi chúng ta ra khỏi Ích Châu, phải nghĩ biện pháp mới phải.
Hoàng Trung cau mày, trong lòng có chút nghẹn uất, cho dù để ông đem binh cùng binh mã Ích Châu đánh một trận, cũng không muốn ở chỗ này nhẫn nhục.
- Ừ, lúc này bất cứ khi nào chúng ta cũng đều bị binh mã Ích Châu giám thị, ngoại trừ nhẫn nại cũng không còn cách nào khác. Nếu thật sự cùng Lưu Chương trở mặt cũng phải chờ tới lúc chiếm cứ Kiếm Các hãy nói, hơn nữa bản đồ phòng thủ của Ích Châu chúng ta còn chưa có trong tay, tuỳ tiện cùng Ích Châu khai chiến chỉ có thể tự mình chuốc lấy khổ.
Gia Cát Lượng lắc đầu, chính y nói như vậy, tình thế Ích Châu quá mức phức tạp, hơn nữa địa thế đối với Kinh Châu cũng cực kì bất lợi.
- Khởi bẩm quân sư, phía trước có một người tự xưng là Lý Khôi đến cầu kiến quân sư.
- Lý Khôi, để hắn tới đây.
Lý Khôi, Gia Cát Lượng cũng là lần đầu tiên nghe nói đến, có điều Cẩm Y Vệ mà y phái tiềm phục tại Ích Châu đã ở đây, nói không chừng bọn họ có thể biết lại lịch của Lý Khôi.
Vừa nghĩ thế, một trung niên mặc nho bào đã tới, thấy Gia Cát Lượng tuổi còn trẻ như vậy trên mặt hiện chút kinh ngạc, chắp tay nói:
- Tại hạ là Lý Khôi ra mắt quân sư.
Gia Cát Lượng chắp tay đáp lễ :
- Các hạ là….?
- Quân sư, một chuyến đi đã gặp phiền toái gì vậy?
Lý Khôi nhìn đường đằng trước đầy đá vụn mở miệng nói.
- Ừ?
Đầu tiên Gia Cát Lượng cảm thấy người này là do Thái Thú quận Ba Tây phái tới để giễu cợt bọn họ, tuy nhiên ngay sau đó nội tâm lại động:
- Không biết các hạ có biện pháp nào giúp ta vượt qua khó khăn lần này không?
- Ha ha, các ngươi đi về phía trước ba dặm (1 dặm là 500 m) nữa sẽ thấy một cái ngã ba, từ đây đi mất một khắc đồng hồ là có thể vòng qua nơi này.
Thấy Gia Cát Lượng mở miệng hỏi, trong mắt Lý Khôi tinh quang chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, trên mặt hiện thêm vài phần ý cười.
- Ha ha, trong quân đang thiếu một vị giám quân, không biết các hạ có nguyện ý ở trong quân nhậm chức không?
Gia Cát Lượng không đáp hỏi lại.
- Ồ, chẳng lẽ quân sư không sợ tại hạ là gian tế Ích Châu phái tới ư?
Lý Khôi kinh ngạc nhìn Gia Cát Lượng.
- Nếu các hạ là gian tế Ích Châu thì sớm muộn cũng sẽ biết, ngược lại nếu các hạ không phải gian tế Ích Châu, như thế có thể trong quân tương trợ một thời gian, đúng không?
Gia Cát Lượng cười cười nói. Lý Không này quả nhiên là tìm đến nương tựa Kinh Châu, nếu vừa rồi y còn đang suy đoán thì hiện giờ đã chắc chắn được mục đích của Lý Khôi.
- Đã sớm nghe nói mấy người dưới trướng Đại công tử đều là mưu trí hơn người, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Khôi chắp tay, nhưng trong lòng thì thu lại vẻ kiêu căng vừa rồi.
- Nói như thế, các hạ đồng ý?
Gia Cát Lượng cười nói.
- Nào dám không tòng mệnh, xin ra mắt quân sư.
Lý Khôi khom người nói, chức giám quân trong quân cũng có thực quyền, thứ nhất chức quan này là do Gia Cát Lượng sắc phong đây chính là coi trọng gã, tuy nhiên có Gia Cát Lượng ở đây, chức này có bao nhiêu quyền lợi còn chưa xác định. Gia Cát Lượng này hào phóng như thế chẳng qua là để cho gã an lòng mà thôi, nếu gã không có tài năng, chỉ sợ chức giám quân này gã làm cũng không được lâu, nhưng mà điều này đối với gã cũng không phải lo lắng.
Gã ở Ích Châu chỉ là chức Đốc Bưu, cũng bởi vì người thân phạm tội mà bị liên luỵ, mặc dù có Đổng Hoà thay thế gã áp chế việc này, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một chức Đốc Bưu, so với hôm nay quả là một trời một vực.
Ngắn ngủn nói mấy câu, Gia Cát Lượng cũng đã biết đại khái tình hoàn cảnh của Lý Khôi, nên càng không có gì ngạc nhiên đối với tình cảnh của Lý Khôi, có điều cũng khá kinh ngạc đối với tài năng của Lý Khôi. Lý Khôi này không chỉ nhanh nhẹn sáng tạo, tài hoa hơn người, lại vô cùng quen thuộc đối với địa hình cùng con người Ích Châu, rất thích hợp làm người dẫn đường cho đại quân.
- Đức Ngang mà ngươi nói có phải là một con đường tương đối hẻo lánh có thể nối thẳng đến quận Tử Đồng không?
Gia Cát Lượng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Khôi.
- Đúng vậy, địa hình vùng này tại hạ vô cùng quen thuộc, tuy Ích Châu địa thế hiểm yếu nhưng cũng rất hoang vắng, chỉ cần tránh đi thành trì chủ yếu là đại quân có thể che dấu hành tung, tiến thẳng quận Tử Đồng.
Tuy rằng địa thế Ích Châu hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng nhân khẩu cũng rất thưa thớt, rất nhiều địa phương ngoại trừ thợ săn sinh hoạt trong núi ra thì người bình thường cũng rất ít tới, chỉ cần tránh thành trì chủ yếu là có thể thần không biết quỷ không hay đuổi tới quận Tử Đồng.
- Ah.
Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng lên, có thể tránh được sự giám thị của Ích Châu đúng là bọn họ đang rất cần. Lúc này quan hệ của Kinh Châu và Ích Châu chưa đến mức phải trở mặt, y cũng không cần phải che che lấp lấp, chỉ cần đại quân tới Kiếm Các thì Kinh Châu có thể trở mặt với Ích Châu bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận