Tam Quốc Tranh Phong

Chương 581

- Chủ công khâm ban bội kiếm, có thể trảm tướng, hôm nay đối đầu với kẻ địch mạnh các ngươi không suy nghĩ kế sách ngăn địch, không ngờ lúc này lại tác loạn, chẳng lẽ là muốn mưu phản hay sao?
- Hừ! Dù cho Lý tướng quân có bội kiếm của Chủ công cũng không thể gột rửa được hiềm nghi cấu kết Kinh Châu hôm nay, bọn ta đến đây là vì muốn xác nhận thân phận của Lý tướng quân. Suy nghĩ cho Chủ công, nhưng ở trong mắt Lý tướng quân đã trở thành mưu phản, thực sự là nực cười.
Hít một hơi thật sâu, đè nén sát ý trong lòng, biết được hôm nay muốn giết Lý Nghiêm này đã là việc không thể rồi, tuy nhiên phong thư trong tay Lý Nghiêm như thế nào thì cũng không thoái thác được, nếu giết không được ngươi cũng phải ép ngươi ra khỏi đại doanh.
- Có phải việc cấu kết với Kinh Châu hay không dựa theo hai phong thư mà Lôi tướng quân nói có thể khẳng định, lúc này ta tự sẽ đi tới Miên Trúc để thỉnh cầu Chủ công định đoạt, nếu như Lôi tướng quân cảm thấy bất an, có thể phái người theo cũng được.
Lý Nghiêm lạnh lùng nói, biết được rằng lần này mình giống như Gia Cát Lượng nói, bị Lôi Đồng nắm đằng chuôi rồi. Dựa theo tính cách của Lôi Đồng này thì chắc chắn không để cho mình ở lại nơi này, đợi Lôi Đồng đuổi mình đi, chi bằng tự mình chủ động rời khỏi.
- Đi theo thì cũng không cần, tuy nhiên hành tung trên đường đi của Lý tướng quân, thám báo của đại quân ta phải biết rõ ràng. Tốt nhất Lý tướng quân đừng đi những con đường quá hẻo lánh, nếu không xảy ra chuyện gì, tại hạ không chịu trách nhiệm đâu.
Lôi Đồng nói xong, dẫn mọi người cười lớn mà đi, hiển nhiên là vì có thể ép được Lý Nghiêm một lần mà vô cùng cao hứng.
- Hừ, vô cùng ngu xuẩn!
Trong mắt Lý Nghiêm có sự buồn bực lóe lên rồi mất, biết rằng lúc này bất kể mình hay là Lôi Đồng đều bị trúng mưu kế của Gia Cát Lượng, hơn nữa cho dù là mình biết cũng không có cách nào để xoay chuyển thế cục. Y cùng với Lôi Đồng này đã thủy hỏa bất dung, cho dù y nói gì, Lôi Đồng này cũng sẽ không nghe theo.
- Thôi đi, đã rơi vào kế sách của Gia Cát Lượng, tốt nhất sớm rời khỏi là diệu kế.
Lý Nghiêm lắc đầu, biết được rằng Gia Cát Lượng làm như vậy là còn có hậu thủ, tự mình sớm rời khỏi thì sớm an toàn một chút.
Sau nửa canh giờ, Lý Nghiêm thu dọn xong gói hành lý mang theo mười mấy tên tùy tùng rời khỏi đại doanh, đi về hướng Miên Trúc.
Trong lều lớn Lôi Đồng.
- Tướng quân, cứ thả hắn đi sao, bây giờ chúng ta và hắn đã là thủy hỏa bất dung, không chết không nghỉ, một khi hắn ở Miên Trúc nhận được trọng dụng của Chủ công, trước mặt Chủ công ăn nói bậy bạ, vậy chẳng phải tình cảnh của tướng quân không ổn rồi sao.
Trong đại trướng một viên tiểu tướng trước người Lôi Đồng hạ giọng nói.
- Vậy, theo ý kiến của ngươi, nên xử lý thế nào?
Lôi Đồng tự cười nhìn tên tiểu tướng.
- Không bằng nhân cơ hội này trước khi hắn vẫn chưa về đến Miên Trúc chúng ta sẽ…
Tiểu tướng vừa nói, vừa khoa tay múa chân một chút, rõ ràng là muốn truy sát Lý Nghiêm.
- Hừ, hôm nay sự việc trong đại doanh căn bản giấu không được, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Chủ công hoài nghi sẽ là ta, đến lúc đó sẽ phải như thế nào đây?
Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng, gã cũng muốn giết Lý Nghiêm, nhưng mà việc này đã truyền ra ngoài, một khi Lý Nghiêm xảy ra chuyện gì, Lưu Chương đầu tiên sẽ tìm đến gã mà gây phiền phức, chẳng bằng chờ cho Lý Nghiêm về đến Miên Trúc trước, tự mình đem hai phong thư này đưa đến trước mặt Lưu Chương, có phản cảm với Lý Nghiêm không phải chỉ có mình gã, đến lúc đó mượn cơ hội làm khó dễ, nói không chừng sẽ làm cho Lý Nghiêm vào chỗ chết.
- Tướng quân không cần lo lắng, bây giờ đại quân Kinh Châu đang tiến đến tấn công doanh trại, tướng quân lâm chiến chỉ huy làm sao có thể thoát thân được, lúc này Lý Nghiêm đã chết thì có liên quân gì đến tướng quân, việc này vẫn là do Kinh Châu phái người làm ra. Hơn nữa Lý Nghiêm và Trinh Độ cùng bái kiến Chủ công, sau đó hai người đều được Chủ công trọng dụng, một khi để cho Lý Nghiêm trở về Miên Trúc, vậy thì Trịnh Độ kia nhất định sẽ cầu xin giúp Lý Nghiêm, đến lúc đó đối với tướng quân có thể cực kỳ bất lợi.
Tên tiểu tướng hạ giọng nói.
- Cái gì?
Lôi Đồng đột nhiên kinh ngạc, gã đã quên mất Trịnh Độ kia. Mối quan hệ giữa Lý Nghiêm và Trịnh Độ cực kỳ thân thiết, nhìn thấy Lý Nghiêm như vậy nhất định sẽ vì Lý Nghiêm mà cầu xin, việc hôm nay gã với Lý Nghiêm đã không chết không ngừng, Lý Nghiêm không chết thì ngày tháng của gã cũng khó mà sống qua được.
- Tốt, cứ như vậy mà làm, mệnh lệnh cửa doanh trại đóng chặt bất cứ người nào cũng không được xuất chiến.
Ánh mắt Lôi Đồng hung ác hạ lệnh.
- Dạ.
Sau nửa canh giờ, cửa đại doanh đã đóng chặt, Lôi Đồng lặng yên dẫn theo mấy trăm người từ cửa sau xuất doanh mà đi, ở đây đã sớm thay đổi thân tín của gã, tất cả mọi người đều là người của gã, căn bản không cần quan tâm đến sự tình bị tiết lộ.
Ngay khi Lôi Đồng dẫn dắt đại quân đi khỏi không lâu, đại quân Kinh Châu đã đuổi đến ngoài đại doanh vài dặm, binh mã Kinh Châu cũng không tấn công mà ngược lại dừng lại trong Lý Đình.
- Quân sư, thuộc hạ đã đem việc quân sư nói cho Lôi Đồng, bây giờ Lôi Đồng đã rời khỏi đại doanh để đuổi bắt Lý Nghiêm rồi.
Trong lều lớn, tên tiểu tướng đứng trước Gia Cát Lượng nói chuyện chính là tiểu tướng trước đó không lâu đứng trước mặt Lôi Đồng khuyên gã truy sát Lý Nghiêm. Tên tiểu tướng này không ngờ chính là Cẩm Y Vệ.
- Ừ, lui xuống chuẩn bị đi.
Gia Cát Lượng phất tay ra hiệu cho tên tiểu tướng lui xuống, mục đích của y không chỉ là châm ngòi bất hòa giữa Lý Nghiêm và Lôi Đồng, mà là muốn đánh tan năm vạn binh mã Ích Châu, tặng Lưu Kỳ một phần đại lễ, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa đại quân Kinh Châu và Ích Châu.
Mặc dù có chút kinh ngạc với lòng can đảm của Lưu Chương, nhưng khi biết được Lưu Chương như vậy, Gia Cát Lượng cũng đồng thời nghĩ tới nhược điểm của việc làm như vậy. Trương Nhậm và Nghiêm Nhan vẫn là tướng lĩnh đứng đầu Ích Châu, không có hai người này thì hai mươi vạn đại quân Ích Châu giống như là chia năm xẻ bảy, nhìn thấy thanh thế lớn, nhưng lại không có cách nào phát huy ra được thực lực lớn nhất.
Lúc này cũng là thời cơ tốt nhất để đánh tan hai mươi vạn đại quân, bởi vậy cho dù là không có mệnh lệnh của Lưu Kỳ, y cũng muốn khuyên Lưu Kỳ giao chiến trước với Ích Châu.
Trịnh Độ kia tuy rằng mưu lược hơn người, nhưng không có võ tướng trấn thủ để thống lĩnh đại quân, mưu lược không có đủ để cho hai mươi vạn đại quân công thành nhổ trại, đánh bại địch giành chiến thắng.
- Quân sư, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Sau nửa canh giờ, sĩ tốt Cẩm Y Vệ lại lần nữa tiến vào khom người nói.
- Ừ, vậy thì bắt đầu đi.
Gia Cát Lượng đứng lên gật đầu nói.
- Vâng.
Sĩ tốt Cẩm Y Vệ bước nhanh rời khỏi.
Không bao lâu liền dẫn theo mấy trăm người rời khỏi tiếp cận đại doanh Ích Châu, mấy trăm người này đều mặc áo giáp của binh mã Ích Châu, mỗi một tên nhìn giống như sĩ tốt Ích Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận