Tam Quốc Tranh Phong

Chương 612

- Hừ, ta muốn xem xem ngươi sẽ làm như thế nào.
Tào Hồng hạ lệnh: - Đại quân lập tức khởi hành, đóng quân ở huyện Lệnh Cư.
Huyện Lệnh Cư năm ở phía tây bắc quận Kim Thành, cũng phải đi qua Võ Uy. Nếu đại quân Kinh Châu muốn trợ giúp Mã Đằng nhất định phải thông qua Huyện Lệnh Cư. Mà Huyện Lệnh Cư trong phạm vi trăm dặm không có thành trì nào khác, hết sức trống trải có lợi cho kỵ binh tác chiến, nếu đại quân Kinh Châu xuất hiện tại gần Huyện Lệnh Cư, y không ngại cho Kinh Châu một bài học.
Lần trước hai vị huynh đệ của y Tào Nhân và Tào Hồng bị ăn thiệt ở Kinh Châu, nếu không làm cho binh mã Kinh Châu tổn hại thật nặng thì làm sao giải mối hận trong lòng y được.
Huống chi Kinh Châu đối địch với Tào Tháo, sớm đã là họa lớn tâm phúc của Tào Tháo, mọi người dưới trướng Tào Tháo không lúc nào là không muốn áp chế Kinh Châu, lúc này vất vả lắm mới có một cơ hội, y dĩ nhiên muốn thử một lần.
Hai vạn Hổ Báo kỵ dù là Kinh Châu có năm vạn binh mã cũng không có gì phải sợ đấy. Về phần Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ, y lại không để vào mắt. Số kỵ binh không đủ ba nghìn, khó có thể phát huy được lực tấn công của kỵ binh.
Hai vạn Hổ Báo kỵ dừng lại một canh giờ sau đó lại khởi hành, đi về hướng huyện Lệnh Cư. Lúc này đây tốc độ của Hổ Báo kỵ hơi chậm lại, thám báo phân bố ở bốn phía cũng tăng nhiều lên.
- Nói như vậy Tào Hồng này tính toán ngăn cản chúng ta tại phía nam huyện Lệnh Cư rồi hả?
Trong đại trướng Trương Cáp chăm chú nhìn bản đồ, các nơi của huyện Lệnh Cư trên bản đồ rõ ràng là đã bị cắm rất nhiều cờ xí.
- Đúng vậy, ta thấy Tào Hồng sự thật tính toán quyết liệt với Kinh Châu ta rồi, nếu không quả quyết sẽ không bày tư thế như thế.
Vừa mới trở về Pháp Chính gật gật đầu tiếp tục nói:
- Tuy nhiên lúc này tình thế phương bắc đã dần dần ổn định, cho dù là Viên Thiệu bại cục đã định, Tào Tháo đánh hạ Ký Châu chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thời gian kéo được càng dài, đối với Tào Tháo lại càng có lợi, nghe nói lúc này thế lực của Ký Châu đã chia làm ba rồi. Viên Thiệu lại thường xuyên bị bệnh không để ý tới sự vụ, Ký Châu sắp đại loạn rồi.
- Ôi, quân sư nói không sai, Ký Châu lúc này thật sự như mặt trời lặn phía tây rồi.
Trương Cáp thở dài nói. Tình huống của Ký Châu hắn cũng hiểu rõ, trước kia có Điền Phong Pháp Chính còn có thể tạm thời áp chế tranh giành, hiện tại Viên Thiệu vừa bại ở Ký Châu chỉ sợ lòng người đã tan rã rồi.
- Mã Đằng thật sự không muốn giúp Kinh Châu ta ư?
Trương Cáp lạnh lùng hỏi. Ban đầu muôn bức Mã Đằng hiệu lực cho Kinh Châu, nhưng lúc này xem ra Mã Đằng thay đổi thất thường như thế, cho dù quy hàng Kinh Châu cũng không chắc sẽ trung thành với chủ công.
- Ừ, có lẽ hắn cho rằng binh mã Kinh Châu ta đến nhất định sẽ khiến cho Tào Hồng kiêng kỵ, sẽ không nhúng tay vào trận quyết chiến giữa y và Hàn Toại chứ?
Pháp Chính hơi châm chọc cười nói.
- Nếu đã vậy chúng ta cứ ngồi yên xem Mã Đằng thất bại là được.
Trương Cáp thoáng trầm ngâm rồi nói. Dù là Mã Đằng và Hàn Toại quyết chiến, Tào Hồng trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ e dè Kinh Châu sẽ không tham chiến, đợi cho Tào Hồng tham chiến chỉ sợ Hàn Toại và Mã Đằng đã lưỡng bại câu thương rồi. Tào Tháo cũng sẽ không lưu lại một thực lực mạnh như Hàn Toại.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành Tuyên Uy mở rộng ra, nhiều đội binh mã lao ra khỏi thành. Đi trước là Mã Đằng và mấy con trai, ngay sau đó là chư tướng dưới trướng Mã Đằng. Hiện tại ngoại trừ năm ngàn người trấn thủ thànhTuyên Uy ra, Mã Đằng đem tất cả binh mã dưới trướng ra ngoài.
Sau đại quân là một đội bộ tốt vận chuyển khí giới công thành, từng chiếc tỉnh lan từng xe bắn đá được vận chuyển ra khỏi thành.
Thành Tuyên Uy cách thành Võ Uy khoảng mười dặm, mấy canh giờ sau đoàn người Mã Đằng đã tới ngoài thành Võ Uy. Năm vạn đại quân phần lớn là kỵ binh tập kết bên ngoài thành Võ Uy, mơ hồ đã bao vây toàn thành.
Bên ngoài thành Võ Uy nhiều đội kỵ binh không ngừng qua lại tìm hiểu tình huống bốn phía.
- Phụ thân, không phát hiện hành tung của Hổ Báo kỵ, hẳn Tào Hồng đang đối nghịch với binh mã Kinh Châu rồi.
Mã Siêu nói.
- Ừ, lúc này nhất định phải giết được Hàn Toại. Về phần Hổ Báo kỵ và binh mã Kinh Châu, cứ đợi chúng ta tóm thâu binh mãdưới trướng Hàn Toại đã, sớm hay muộn cũng phải đuổi chúng ra khỏi Lương Châu.
Mã Đằng lạnh lùng nhìn cổng thành.
Trên cổng thành nhiều đội binh mã tay cầm binh khí dàn trận sẵn sàng, bất kể là binh mã dưới trướng Mã Đằng hay làbinh mã dưới trướng Hàn Toại phần lớn là kỵ binh, cũng không am hiểu thủ thành và công thành.
Nhưng lúc này xem tình huống trên cổng thành Hàn Toại rõ ràng tính toán cố thủ thành trì rồi.
- Phụ thân không cần lo lắng, khí giới công thành sắp được đưa đến rồi, đến lúc đó đại quân công phá thành Võ Uy chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bắt gặp Mã Đằng cau mày nhìn trên cổng thành, Mã Siêu nghĩ hẳn Mã Đằng đang lo lắng tình huống trên đó.
- Không sao, thành Võ Uy ta tự mình trấn thủ, con dẫn dắt mười ngàn binh mã vượt qua Võ Uy tiến công chiếm đóng yếu địa dưới trướng Hàn Toại. Ta cũng muốn xem Hàn Toại có thể kiên trì được bao lâu.
Mã Đằng lắc đầu nói.
- Đã như vậy còn lệnh Lệnh Minh ở lại trợ giúp phụ thân.
Mã Siêu trầm ngâm nói, mặc dù có Mã Hưu, Mã Thiết, nhưng Mã Siêu vẫn không yên lòng.
- Không cần, cứ để Lệnh Minh đi cùng con, những người khác ở lại là được rồi.
Mã Đằng khoát tay. Tại đây tụ tập cơ bản tướng lĩnh dưới trướng y, để lại Bàng Đức cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ kỹ cũng đúng, Mã Hưu, Mã Thiết đều ở đây, chỉ vài tướng lĩnh dưới trướng Hàn Toại không đủ gây kinh sợ.
Mã Siêu và Bàng Đức dẫn dắt mười ngàn kỵ binh lập tức rời khỏi.
- Phụ thân, hậu quân đã đến, có lập tức công thành không.
Sau nửa canh giờ, Mã Hưu khoái mã đi bên cạnh Mã Đằng hổn hển nói. Tren đường đi gã không chút ngừng nghỉ, thúc giục binh mã đi liên tục chính là muốn tới thành Võ Uy sớm, nhằm tấn công giết Hàn Toại.
- Ừ, cho con mười chiếc tỉnh lan, con dẫn người tấn công cửa bắc.
Mã Đằng gật gật đầu nói.
Cùng lúc đó, Mã Thiết cũng dẫn dắt binh mã dưới trướng tiến đến tấn công cửa nam, mà Mã Đằng tự mình dẫn dắt binh mã dưới trướng mình trấn thủ cửa tây, chỉ để lại một cửa đông không tấn công đến.
- Chủ công, Mã Đằng tập trung binh lực tấn công ba cửa tây nam bắc, có phải dẫn dụ chúng ta ra khỏi thành không?
Trên cổng thành Trình Ngân cau mày nhìn sĩ tốt song phương chiến đấu kịch liệt, đầy nghi hoặc hỏi.
- Tấn công mấy cửa gồm những ai?
Hàn Toại hỏi.
- Là Mã Thiết và Mã Hưu, về phần Mã Đằng cũng là tự mình đốc chiến cửa tây ạ.
Hầu Tuyển đáp.
- Mấy đứa con trai dưới trướng Mã Đằng thì có Mã Siêu là dũng mãnh nhất, uy vọng trong quân cũng cao nhất, hiện giờ lại không có người này, đúng là kỳ lạ.
Hàn Toại nghi hoặc. Tên tuổi của Mã Siêu nổi tiếng Lương Châu từ lâu, đối với kẻ này hắn không dám có bất kỳ coi thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận