Tam Quốc Tranh Phong

Chương 504

Lưu Kỳ đáp.
- Thì ra là vậy.
Diêm Phố cười nhạt, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ tự chế giễu, vậy mà y còn tưởng rằng Lưu Kỳ muốn mời chào mình mới tha cho mười ngàn binh mã kia, hóa ra là y quá coi trọng bản thân rồi. Ngẫm lại cũng đúng, tuy mình có chút tài năng nhưng nếu so với nhân tài trong vùng văn phong cường thịnh như Kinh Châu thì cũng bình thường thôi.
... . . . .
Tại Nam Trịnh, sau khi đại quân của Lưu Kỳ xuất phát không lâu thì Trương Lỗ cũng nhận được tin tức đại quân của Lưu Kỳ tiến đến Nam Trịnh. Sau khi nhận được tin Bách Lao quan thất thủ, Trương Lỗ một khắc cũng không dám lơi lỏng, thám báo trong thành phần lớn đều bị phái ra để tìm hiểu tin tức. Bách Lao quan thất thủ, Hán Trung chẳng khác nào mất đi một lá chắn, thế kỷ giác (chia quân ra để kiềm chế kẻ thù) cũng bị thiếu hụt, Kinh Châu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Quả thật khi Bách Lao quan vừa thất thủ, đại quân Kinh Châu lập tức tấn công Nam Trịnh.
Lúc này trên đại điện cực kỳ vắng vẻ, ngoài Trương Lỗ thì còn có hai người Dương Tùng và Trương Anh, những người khác đều bị hắn phái đi ra ngoài, hiện giờ người có thể xuất thủ ở Nam Trịnh lúc này cũng chỉ có hai người này.
- Các ngươi có ý kiến gì không?
Trương Lỗ nhìn hai người hỏi nhỏ.
- Chủ công, thành Nam Trịnh cực kỳ kiên cố, cho dù địch đông gấp mười lần vây đánh đi nữa thì trong thời gian ngắn ta vẫn có thể cố thủ được. Hơn nữa trước khi tiên sinh đi đã có dặn dò nếu không phải vạn bất đắc dĩ không thể xuất chiến, hiện tại ta vẫn nên cố thủ là chính, đợi cho binh mã Lương Châu đến thì xuất chiến đánh lui binh mã Kinh Châu cũng không muộn.
Thấy Dương Tùng trầm mặc không nói gì, Trương Anh mở miệng nói trước.
- Ừ, nói có lý.
Trương Lỗ gật đầu nhìn về phía Dương Tùng.
- Chủ công, mấy ngày nay Kinh Châu chiến thắng liên tiếp, có thể nói Kinh Châu có tin chiến thắng báo về liên tiếp, ta nghĩ lúc này Lưu Kỳ hẳn là phòng bị lơ là, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ chủ công ra khỏi thành nghênh chiến. Nếu chủ công thừa dịp này tập kích bất ngờ sẽ tốt hơn là đóng thành tự thủ.
Dương Tùng nói.
- Sao?
Mắt Trương Lỗ sáng lên, lần này Kinh Châu tấn công Hán Trung vô cùng thuận lợi, có thể sẽ khiến bọn họ thành kiêu binh, tình hình như vậy rất thích hợp dể đánh lén.
- Ngươi nghĩ nên để ai đi chuyến này?
Trương Lỗ tán thưởng nhìn Dương Tùng mở miệng nói.
- Chủ công, hiện giờ tình hình Hán Trung rất gay gắt, các tin tức liên tiếp truyền về khiến sĩ khí của binh lính đã bị giảm xuống, lúc này cho dù có để Trương tướng quân chỉ huy binh mã ra khỏi thành cũng không có tác dụng, chỉ có chủ công tự mình chi huy binh mã đi đánh lén mới có thể nâng cao sĩ khí thừa dịp đả thương Kinh Châu.
Dương Tùng do dự một chút rồi nói.
- Chủ công không thể, Thủy quân và bộ quân của Kinh Châu cùng tiến đến, cho dù đánh lén thành công cũng không thể đả thương nặng Kinh Châu, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến một chút khí thế Kinh Châu mà thôi. Ngược lại nếu chủ công tự mình xuất chiến, nếu xảy ra chuyện gì thì Hán Trung sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Tùng vừa nói xong Trương Anh lập tức đứng dậy phản đối.
- Trương tướng quân nói không sai, lúc này chủ công không nên tự mình xuất chiến.
Dương Tùng sửng sốt rồi lập tức mở miệng nói.
Nhìn phản ứng của hai người Trương Lỗ âm thầm hài lòng, tuy nhiên hắn đã quyết định tự mình xuất chiến. Dương Tùng nói không sai, hiện giờ ở Hán Trung chỉ có hắn mới có thể vực lại sĩ khí của quân lính.
- Được, việc này ta đã quyết định, tối nay ta sẽ chỉ huy mười ngàn binh mã ra khỏi thành nhân lúc trời tối đánh lén đại doanh của Kinh Châu, các ngươi đóng giữ Nam Trịnh đề phòng vạn nhất.
- Chủ công…
Trương Anh cuống lên đồng thời trừng mắt nhìn Dương Tùng, chính người này đã đưa ra ý kiến này mới khiến chủ công dấn thân vào nguy hiểm.
- Chủ công, chuyện này can hệ trọng đại, kính xin chủ công suy nghĩ kỹ.
Không để ý tới ánh mắt của Trương Anh, Dương Tùng vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Được rồi, ta sẽ cẩn thận, với mười ngàn binh mã cho dù không đánh lén thành công cũng có có thể an toàn rút lui, các ngươi ở trong thành bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng.
Trương Lỗ khoát tay nói.
- Chủ công, mạt tướng nguyện cùng chủ công xuất chiến.
Trương Anh suy nghĩ rồi tiến lên phía trước nói.
Hành động bất ngờ của Trương Anh khiến cho Trương Lỗ sửng sốt, mà ngay cả Dương Tùng cũng ngạc nhiên, suy nghĩ một lát nói:
- Nếu một mình chủ công xuất chiến thì ta thật sự lo lắng, không bằng để Trương tướng quân xuất chiến cùng chủ công, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.
Vừa nói xong, trong lòng Dương Tùng càng hưng phấn hơn, chỉ là không thể hiện ra trên mặt.
- Đúng vậy chủ công, chia ra làm hai đường đánh lén đại doanh Kinh Châu, chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.
Lúc này Trương Anh không trừng mắt với Dương Tùng nữa mà vội vàng nhìn Trương Lỗ nói.
- Vậy Trương tướng quân hãy theo ta xuất chiến.
Trương Lỗ ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói.
- Chủ công đã đồng ý điều kiện của Dương đại nhân, bốn vạn kim còn lại ít ngày nữa sẽ được chuyển đến quý phủ của đại nhân.
Trong thư phòng, tiểu tướng Cẩm Y Vệ nấp trong bóng tối, chỉ óc giọng nói vang vọng trong thư phòng.
- Ha ha, đa tạ Châu Mục đại nhân.
Dương Tùng cười to nói, hắn chỉ thuận miệng nói không ngờ Kinh Châu Lưu Kỳ cho hắn năm vạn kim thật, thật sự khiến lòng hắn sảng khoái.
- Châu Mục đại nhân đúng là người sảng khoái, tại hạ còn có một tin tức liên qua đến Kinh Châu, không biết các hạ có hứng thú?
Hai mắt Dương Tùng chợt lóe sáng, lập tức mở miệng nói.
- Ồ, tại hạ rất tò mò về tin tức của đại nhân, không biết đại nhân có thể cho biết hay không.
Tiểu tướng Cẩm Y Vệ trâm ngâm một chút rồi nói, mặc dù rất chán ghét sự tham lam của Dương Tùng nhưng trước đó Lưu Kỳ đã dặn dò nên chỉ có thể kìm nến tức giận trong lòng nói.
- Tối nay Trương Lỗ sẽ chỉ huy binh mã đánh lén đại doanh Kinh Châu, không biết tin này gia trị bao nhiêu?
Dương Tùng như cười như không mở miệng nói.
- Cái gì?
Tiểu tướng kinh hãi hô lên mới ý thức được mình đã thất thố, lúc này hạ thấp giọng nói:
- Lời của đại nhân là sự thật?
- Đương nhiên là thật.
- Tin này ít nhất cũng giá trị hai mươi vạn kim, tuy nhiên lúc này còn cần chủ công quyết định, tại hạ sẽ cho đại nhân câu trả lời trong hôm nay.
Nói xong tiểu tướng không đợi phản ứng của Dương Tùng lập tức rời khỏi.
. . .
- Chỉ mới một canh giờ mà các hạ vừa đi vừa quay lại, thật sự khiến tại hạ kinh ngạc.
Dương Tùng nhìn hình bóng trong bóng tối kinh ngạc nói. Từ lúc hắn đề xuất giao dịch tới giờ chỉ tầm một canh giờ, vậy mà người này vừa thông báo được với Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, sau đó lại trở về, hơn nữa hiện tại cửa thành đang đóng, không biết người này ra vào như thế nào, vì sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đi lại trong thời gian ngắn như vậy?
- Ha ha, Dương đại nhân quá khen, chủ công tấn công Hán Trung làm sao lại không có sự chuẩn bị. Vừa rồi chủ công đã đồng ý việc này, tin này giá trị hai mươi lăm vạn kim, sẽ đưa cho đại nhân không thiếu một xu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận