Tam Quốc Tranh Phong

Chương 51

Hoắc Tuấn cười nói:
- 1500 binh mã này trước kia là tư binh của thuộc hạ, sau khi theo huynh trưởng tìm Châu Mục Đại Nhân nương nhờ, vẫn sắp xếp đội quân này dưới trướng của thuộc hạ. Trương Tiện kia không tin tưởng thuộc hạ, sợ thuộc hạ ở thời điểm mấu chốt gây loạn, vì thế tùy ý lưu thuộc hạ ở nơi này hy vọng mượn thế lực Giang Đông để đối phó với thuộc hạ.
Lưu Kỳ có chút kinh ngạc, hắn biết thế gia đại tộc đều có tư binh của riêng mình nhưng không ngờ số lượng tư binh lại nhiều đến như vậy. Như vậy tính ra quân đội Kinh Châu so với hiện tại sẽ nhiều hơn rất nhiều. Nếu lấy tiêu chuẩn mười làm hạn định cao nhất để tính toán, Kinh Châu dường như không thể đào tạo nhiều quân đội như vậy, cho dù hiện tại Kinh Châu trong vòng mười năm so với tiêu chuẩn một cũng không đủ nha.
Lưu Kỳ sao biết được, thế gia đại tộc thường thường phái người trong gia tộc đảm nhiên quan viên địa phương, ở phía trên sẽ báo ít đi một phần, cứ thế dần dần số lượng quân đội thống kê cuối cùng so với quân đội thực tế sẽ giảm đi rất nhiều, đây chính là chỗ phát ra tư binh thế gia.
- Tướng quân biết Trương Tiện tổng cộng triệu tập bao nhiêu quân đội?
Hoắc Tuấn dù sao cũng ở Trường Sa gần ba năm vì thế hiểu biết đối với Trường Sa nhiều hơn bọn họ rất nhiều, hắn và Từ Thứ phỏng đoán Trường Sa có khoảng gần ba vạn quân đội, nhưng Lưu Kỳ mong muốn biết được số lượng chính xác.
Hoắc Tuấn suy ngẫm, trong lòng yên lặng tính toán, nói:
- Dựa theo suy đoán của thuộc hạ, ít nhất có ba vạn năm nghìn binh mã.
- Nhiều như vậy sao? Trường Sa vì sao có nhiều binh mã như vậy?
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, phải biết rằng quận huyện bình thường cũng chỉ có hai vạn binh mã, Từ Thứ suy đoán ba vạn đã là rất cao, hắn không ngờ lại vượt qua con số này.
Hoắc Tuấn phân tích nói:
- Thứ nhất quận Trường Sa tiếp giáp Giang Động, binh mã sẽ nhiều hơn so với quận huyện bình thường, thứ hai khu vực Kinh Tương đã lâu không xảy ra chiến sự, bởi vậy kinh tế dồi dào hơn so với quận huyện khác, quân đội tự nhiêu sẽ nhiều hơn. Kỳ thực binh mã khu vực Kinh Tương so với các nơi khác nhiều hơn khá nhiều.
Lúc này Lưu Kỳ mới chính thức biết sự giàu có ở khu vực Kinh Tương, mới biết được vì sao sau này Lưu Bị chọn Kinh Châu làm cơ sở.
Kinh Châu ở thời kỳ Tam Quốc là nơi giàu có nhất nước, còn Lưu Biểu là một người giỏi thủ thành, không giỏi cho việc khuếch trương thế lực. Hơn nữa Kinh Châu vốn ít chiến sự, từ khi Lưu Biểu thống nhất Kinh Châu sau hai mươi năm cơ hồ không có chiến loạn gì. Trong thời gian đó chỉ có Tôn Kiên từng tấn công Tương Dương, chết trận ở Tương Dương. Còn lại những thế lực giống như Trương Tú căn bản không tấn công vào sâu bên trong Kinh Châu, tạo lên nguy hại rất ít đối với Kinh Châu. Dân cư, lương thực vùng Kinh Tương tích lũy theo tháng ngày, dần dần trở nên đứng đầu cả nước.
Sắc mặt Lưu Kỳ có chút ngưng đọng, hắn lần này xuất chinh chỉ có hai vạn quân, chống lại hơn ba vạn thắng bạn vẫn không rõ, may mắn có Từ Thứ tương trợ, bằng không Lưu Kỳ còn thực sự không biết làm thế nào bình định phản loạn.
Nhìn Hoắc Tuấn trước mặt, cố gắng bình ổn tâm tình. Lưu Kỳ cảm thấy người này đáng để bồi dưỡng, hỏi:
- Ta cho tướng quân ba nghìn binh mã tướng quân có thể chắc chắn bảo vệ huyện Du không?
Ba nghìn ngươi nguyên bản gấp đôi một nghìn năm trăm người, đây cũng là cực hạn của Lưu Kỳ.
Hoắc tuấn vốn đã chuẩn bị tốt để về nhà, nhưng Lưu Kỳ lại tiếp tục cho y trấn thủ huyện Du làm tâm tư y có chút cảm động. Chuyện trước đó y phản bội Lưu Biểu không truy cứu, nhưng y phỏng đoán mặc dù Lưu Kỳ không truy cứu thì y cũng không có khả năng làm quan, không ngờ Lưu Kỳ lại muốn y tiếp tục trấn thủ ở đây. Lúc này trả lời:
- Tất nhiên làm tướng quân bảo vệ tốt nơi này sẽ không để kẻ khác tiến vào.
- Bàn đệ.
Lưu Kỳ cúi đầu hô.
Đám người Cam Ninh ở bên có chút ngạc nhiên, Lưu Kỳ này có phải nhớ lầm hay không, khi bọn họ lên đường Lưu Bàn và Lưu Tu bị lưu lại, không hề đi cùng. Chỉ có Từ Thứ ở bên cười cười không nói gì.
Trong đám thị vị đi theo phía sau Lưu Kỳ đi ra một người, lững thữ đi tới trước mặt Lưu Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Đại ca cũng biết? Ta chính muốn cùng đại ca lên chiến trường, ngây ngốc ở Tương Dương buồn muốn chết.
Nói xong cúi đầu chờ Lưu Kỳ xử lý.
- Người này là Lưu Bàn công tử?
Mã Trung ngạc nhiên, không ngờ Lưu Bàn ẩn nấp trong đám thủ hạ của y, y lại không hề phát hiện.
Những người khác cũng lắc đầu, hiển nhiên không ngờ Lưu Bàn xuất hiện ở chỗ này.
Lưu Kỳ nhìn Lưu Bàn lắc đầu, hắn rất hiểu tính cách của Lưu Bàn, chỉ không ngờ Lưu Bàn lại ẩn nấp trong đám thị vệ, nếu như hôm trước không tình cờ phát hiện hắn hiện tại cũng không biết.
Lưu Bàn lúc này làn da ngăm đen, trên người còn có rất nhiều hoa ngân không giống như Lưu Bàn công tử con nhà giàu trước kia. Lưu Kỳ nhìn có chút thương xót, mấy ngày nay Lưu Bàn huấn luyện giống như đám thị vệ, cũng ngày đi trăm dặm, cũng ăn nằm trên đất. Đối với người luôn ăn ngon mặc đẹp mà nói, như vậy là quyết tâm thực sự khó có được.
Lưu Kỳ cười mắng:
- Tiểu tử này, ngươi thực sự không thành thật.
Lưu Bàn ngẩng đầu cười nói:
- Đại ca không trách tội ta?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu trách ngươi, đã sớm đuổi ngươi trở về, sao còn giữ ngươi đến bây giờ.
Khóe miệng Lưu Bàn nhếch lên tia tươi cười, từ nhỏ Lưu Kỳ tuy rất nghiêm khắc với y, nhưng lần nào cũng không thực sự trách phạt đối với y.
Lưu Kỳ quay đầu nói với Hoắc Tuấn:
- Hoắc Tướng Quân, đây là nhị đệ của ta, y sẽ chỉ huy 1500 binh mã lưu lại hiệp trợ tướng quân phòng thủ huyện Du. Từ ngày hôm nay trở đi y sẽ là phó tướng của tướng quân.
- Oh, đại ca lưu ta ở nơi này? Ta muốn theo đại ca cùng lên chiến trường.
Hoắc Tuấn còn chưa lên tiếng, Lưu Bàn đã đứng ở bên hô lớn.
- Ngươi đừng xem thường việc này, chúng ta tiến công Trương Tiện lần này huyện Du chính là hậu phương, nếu rơi vào tay Giang Đông, chúng ta sẽ rất bị động. Bởi vậy nơi đây rất quan trọng đối với chúng ta, ta nghĩ không lâu sau Giang Đông sẽ tấn công vào nơi này, ngươi không cần lo lắng không được đánh trận. Hoắc Tướng Quân là thủ tướng nơi này, ngươi phải học tập Hoắc Tướng Quân thật nhiều. Ta sẽ lưu lại Quý Thường trợ giúp ngươi.
Lưu Kỳ khuyên bảo, nói. Lưu lại Lưu Bàn không chỉ muốn giúp y rèn luyện mặt khác chính là muốn giám sát Hoắc Tuấn, dù sao Hoắc Tuấn vừa mới quy hàng, không quá bất đắc dĩ, Lưu Kỳ sẽ không giao hậu phương vào tay người ngoài. Mã Lương hành sự cẩn thận có y ở bên trợ giúp, Lưu Kỳ cũng yên tâm.
Lưu Bàn biết lần này không được đi Lâm Tương đành phải hành lễ với Hoắc Tuấn, nói:
- Tham biết tướng quân.
- Ha ha, tướng quân không cần đa lễ.
Hoắc Tuấn đương nhiên biết dụng ý Lưu Kỳ lưu Lưu Bàn lại, nhưng y không hề để ý, tình hình của y y tự nhiên hiểu rõ, dựa vào thân phận hiện tại có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thủ tướng đã Lưu Kỳ quá khai ân rồi. Lưu Kỳ lo lắng y cũng không có gì đáng trách, nếu là y y cũng sẽ làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận