Tam Quốc Tranh Phong

Chương 415

Thấy Trình Dục mặt âm trầm không nói lời nào, Tống Trọng Tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trước khi ta đến Hứa Đô, Đại công tử từng nói, tuy Kinh Châu ta an phận một góc, nhỏ yếu bất kham, nhưng không phải vì vậy mà ai cũng có thể tùy tiện nặn nhào, nếu thực sự có người có Kinh Châu ta không có gì, vậy đầu tiên hãy xem Phi Long Quân, Phi Hổ Quân của Kinh Châu ta, hai quân tiên phong có sắc bén hay không. Ngày xưa Đại Hán Trần Thang từng nói, phạm cường hán giả, tuy viễn tất tru! Hiện giờ tuy Kinh Châu nhỏ yếu, nhưng cũng dám nói, phạm người Kinh Châu, trả lại gấp mười!
Phạm người Kinh Châu, trả lại gấp mười!
Trên đại điện yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người đều biết nếu Lưu Kỳ tiếp nhận chức vụ Kinh Châu Mục, sẽ khiến thế cục Kinh Châu đại biến, nhưng chẳng ai ngờ Lưu Kỳ rất cường thế, lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được quyết tâm của Lưu Kỳ, phạm người Kinh Châu, cho dù là liều từ bỏ hết cơ nghiệp Kinh Châu cũng muốn trả lại gấp mười!
Lời tuyền truyền giác ngộ này khiến cho Thiên tử và tất cả quan lại đều chấn động không ngừng.
Phạm người Kinh Châu, trả lại gấp mười!
Nghe được lời này của Tống Trọng Tử, khuôn mặt Mã Tắc và Tân Sưởng phía sau đều đỏ bừng, hai mắt sang lên!
Sau khi mọi người trên đại điện trải qua lúc đều chấn động, một đam sắc mặt âm trầm, cúi đầu không nói. Cảnh cáo, bọn họ đều biết đây là Kinh Châu cảnh cáo, ý của Lưu Kỳ đã rõ ràng, chuyện Kinh Châu do hắn định đoạt, mặc kệ ngươi đáp ứng hay không cũng vậy thôi. Lúc này mọi người không khỏi nhìn về phía Tào Tháo, không thể nhầm Tào Tháo chính là đối tượng Lưu Kỳ trực tiếp cảnh cáo.
Lúc này vẻ mặt Tào Tháo âm trầm, Lưu Kỳ làm vậy rõ ràng muốn xem, sắp tới hắn và Viên Thiệu quyết chiến, không thể rút ra lực lượng đối phó Kinh Châu, đây quả là đục nước béo cò. Trong lòng Tào Tháo tức giận dị thường, chẳng lẽ thực sự không thể ngăn Kinh Châu quật khởi, chẳng lẽ lần này đánh bại Viên Thiệu, còn phải đối mặt với Lưu Kỳ sao?
Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, Tào Tháo hít một hơi, bình phục oán khí tròn lòng, nhìn về phía Tống Trọng Tử nói:
- Việc Kinh Châu chi bằng để Lưu Kinh Châu làm chủ, Lưu Kỳ thừa kế nghiệp cha hoàn toàn chính đáng, không lâu sau Thiên tử sẽ chiếu thư truyền đại mệnh lệnh, lúc này không cần tái nghị.
Tào Tháo vừa nói liền che hòm định luận, trực tiếp đồng ý tấu thư của Lưu Biểu, không chút để ý đến ý kiến Thiên tử, cũng không them để ý mọi người trên đại điện có cảm thấy ổn không.
Mã Tắc giương mắt nhìn thoáng Lưu Hiệp, thấy sắc mặt Lưu Hiệp âm trầm nhưng không mở miệng phản đối, trong lòng lắc đầu cười khổ:
- Thiên tử nọ cũng thật là uất ức, quyền mở miệng phản bác cũng không có. Cũng chỉ có Chủ công có thể bình định thiên hạ, hoàn non song Hán thất.
- Phụ thân nói không sai, Thiên tử nọ chỉ là con rối, một chút quyền lợi cũng không có.
Bên kia trong lòng Tân Sưởng cũng thầm thở dài.
- Ha ha, Tào Tư Không rất rõ đại nghĩa, tại hạ thay Châu Mục đại nhân cảm ơn.
Tực hồ không có ngạc nhiên đối với lời của Tào Tháo, Tống Trọng Tử cười cười, nói.
- Đem tấu thư của Châu Mục đại nhân cho Tào Tư Không.
Tống Trọng Tử nhìn về phía Tân Sưởng, nói.
- Dạ.
Tân Sưởng khom người đáp ứng, hai tay cầm án thư, chậm rãi tiến lên, đem hai trúc giản bên trong đưa một cái cho Tào Tháo.
Tào Tháo nhận trúc giản, đánh giá Tân Sưởng, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư yêu người tài, ngẩng đầu nhìn Tân Sưởng đã trở về phía sau Tống Trọng Tử, nói:
- Hai vị thiếu niên này, không biết là?
- Ha ha, vị này chính là con trai của danh sĩ Tân Bì – Tân Sưởng, còn vị này là cao đồ Bàng Đức Công Kinh Châu, không biết Tào Tư Không có nhận xét gì ?
Tâm tư Tào Tháo, Tống Trọng Tử nhìn không thấy, không để ý, cười cười.
- A.
Tào Tháo không khỏi đánh giá lại hai người, Tân Sưởng là con trai của Tân Bì, mà con gái của Tân Bì lại là chính thê của Lưu Kỳ, đương nhiên hắn sẽ không mời chào Tân Sưởng. Lúc này Tào Tháo đưa mắt tìm đến Mã Tắc, đại danh của Bàng Đức Công, hắn ở Hứa Đô cũng nghe như sấm bên tai, đối với Bàng Đức Công và Tư Mã Huy nổi danh ngang Tống Trọng Tử, trong lòng Tào Tháo cũng có chút tò mò.
- Mã Tắc bái kiến Tào Tư Không.
Nhìn thấy Tào Tháo nhìn về phía mình, Mã Tắc không sợ hãi, tiến lên một bước, cất cao giọng nói.
- Mã Tắc?
Thấy biểu hiện xuất chúng của Mã Tắc, trong mắt Tào Tháo sang ngời, cười nói:
- Ngươi có nguyện ở Hứa Đô làm quan không?
Một câu này của Tào Tháo khiến cho ánh mắt mọi người trên đại điện đều hướng về phía Mã Tắc, mà ngàu cả Lưu Hiệp bị bỏ qua mà cảm thấy không kiên nhẫn cũng hiếu kỳ nhìn về phía Mã Tắc, muốn biết Mã Tắc sẽ trả lời thế nào.
Mà đám người Quách Gia lại lắc đầu cười khổ, tật xấu của Chủ công lại tái phát. Thấy nhân tài, Tào Tháo đều mơ tưởng thu về dưới trướng, mấy người đã thấy quen rồi. Tuy nhiên đúng là mấy người thấy cảm quan đối với Mã Tắc rất tốt, thấy Tào Tháo hỏi, mấy người cũng nhìn về phía Mã Tắc.
- Ngươi có thể đáp ứng ta một việc?
Mã Tắc ngẩng đầu, đôi mắt minh minh hữu thần nhìn Tào Tháo, trên mặt tràn đầy chờ mong.
- Chuyện gì? Chỉ cần ta có thể làm được, đều đáp ứng ngươi.
Bị bộ dạng đáng yêu của Mã Tắc cuốn hút, trong lòng Tào Tháo vui sướng nói.
Xem ra Kinh Châu này cũng chẳng có gì đặc việt, nhân tài ưu tú như vậy, cũng khiến cho hắn chạy đến Hứa Đô, đều nói Lưu Kỳ giỏi về mặt khai quật nhân tài, nhân tài như vậy đêù không có tìm được, bất qua Lưu Kỳ cũng như thế, nghĩ vậy trong mắt Tào Tháo có loại khoái cảm trả thù, đem Mã Tắc thu dưới trướng, khiến Lưu Kỳ hối hận, trong nháy mắt Tào Tháo liền nghĩ đến phương pháp đối phó Lưu Kỳ.
Trên đại điện, mọi người đều được vẻ mặt của Mã Tắc làm cho vui hơn, theo bọn họ, dù sao Mã Tắc cũng là một đứa bé, tuy là đề xuất yêu cầu, cũng chỉ là yêu cầu nhỏ nhỏ, quyền lực của Tào Tháo sao lại không thể làm được?
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Mã Tắc xoay người, vẻ mặt ngưng trọng cầm lấy trúc giản trong tay Tân Sưởng, cung kính nắm trúc giản trong tay, nhắm mắt theo đuôi đi tới trước mặt Tào Tháo, cất cao giọng nói:
- Đại công tử Đông chống đỡ Giang Đông, Nam định man di, công lao hiển hách, khắp dươi Kinh Châu đều kính trọng và ngưỡng mộ. Nay, Kinh Châu ta trên dưới thượng tấu thư, thượng tấu Thiên tử, gia phong Đại công tử làm Hán Trung hầu, chư quận Kinh Châu chờ mong.
- Ách?
Thanh âm Mã Tắc vang vọng lại đại điện, vẻ mặt mọi người trên đại điện cứng lại, vẻ mặt như cười như không, khiếp sợ, đối với hai lần khiếp sợ trước, lần này khiếp sợ không gì sánh kịp.
“Ba!”
Sử quan vốn cầm bút định đang ghi chép lại sự vụ triều đình, sững sờ nhìn Mã Tắc, há miệng thở dốc, không biết nên nói gì, bút long trong tay “ba” một tiếng, đánh rơi trên án kỷ.
- Ngươi nói gì?
Tào Tháo quá lớn, hai mắt trừng trừng nhìn Mã Tắc, cho là mình nghe nhầm.
- Đại công tử trấn thủ Kinh Châu, có công lớn, đương bái làm Hán Trung hầu!
Mã Tắc đứng thẳng người, cao giọng quát.
Nghe thấy Mã Tắc nói lại lần nữa, tâm tình mọi người trên đại điện lại thêm hoảng hốt. Lưu Kỳ lại muốn làm Hán Trung hầu, đầu óc mọi người đều có chút phản ứng không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận