Tam Quốc Tranh Phong

Chương 381

- Hàn tướng quân, Chu tướng quân, phân chia dẫn dắt mười ngàn binh mã ngăn chặn Phi Long Quân ở hai bên sườn, không cho Phi Long Quân có cơ hội chạy trốn, hỗ trợ đại quân tiêu diệt Phi Long Quân.
- Vâng.
Hai thanh âm cũng lên tiếng trả lời, Hàn Đương, Chu Thái đang mặc khôi giáp rầm rầm tiến lên.
- Hoàng tướng quân chúng ta cùng nhau lĩnh hai vạn trung quân đánh phía sau Phi Long Quân, nhất định phải tiêu diệt Phi Long Quân.
Chu Du nói xong đột nhiên đứng dậy, toàn thân khí thế mạnh mẽ.
Nghe Chu Du nhắc tới mình, Hoàng Cái cảm thấy sửng sốt nhưng sau đó lập tức tỉnh ngộ, vội bước tiến lên vẻ mặt cảm kích mà nói:
- Đa tạ Đại đô đốc.
Liên tiếp phạm sai lầm không chỉ làm rối loạn sự bố trí của đại quân Giang Đông, hơn nữa còn khiến đại quân Giang Đông lâm vào nguy hiểm, trong lòng Hoàng Cái vẫn luôn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hiện tại Chu Du cho làm chủ lực tấn công Phi Long Quân, rõ ràng là muốn giải vây giúp ông.
- Công Cẩn, căn cứ vào quân kỷ, thưởng phạt phân mình, hiện tại lại để cho Hoàng tướng quân làm chủ lực tấn công Phi Long Vệ, rõ ràng là muốn cho ông ta lập công, giảm bớt tội lỗi của ông ta.
Trương Hoành thấy Chu Du như vậy, lập tức hiểu rõ.
- Hoàng tướng quân là mãnh tướng hiếm có của Giang Đông, lần này có thể bảo toàn đối với Giang Đông chỉ có lợi mà không có hại.
Lập tức Trương Hoành liền mỉm cười.
- Công Cẩn có thể giúp Hoàng Cái giảm bớt tội lỗi, lại khiến cho người khác không thể nói gì, quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Lỗ Túc ánh mắt chợt lóe nhìn Chu Du thầm nghĩ. Vừa rồi những đại tướng phái ra đều là những tướng bậc nhất của Giang Đông. Đều sắp xếp những tướng quân có chiến công hiển hách, uy danh không tầm thường. Chu Du phái bọn họ đi, tất cả mọi người đều cảm giác được thái độ của Chu Du. Bởi vậy tuy rằng bọn họ không làm quân chủ lực tấn công Phi Long Vệ, nhưng so với Hoàng Cái mà nói bọn họ cũng đã đủ chiến công, bởi vậy không cảm thấy có gì không ổn. Chu Du làm như vậy nhìn thì công bằng nhưng thực thế là chiếu cố Hoàng Cái không ít, đem một nửa công lao chia cho Hoàng Cái.
Thấy Hoàng Cái chưa từng có vẻ mặt tuyệt vọng giống như vừa rồi, Chu Du lạnh lùng quay đầu nhìn về phía mọi người nói:
- Những người còn lại dẫn dắt binh mã còn lại phòng thủ đại doanh, bảo vệ chủ công.
- Vâng.
Mọi người không dám phản đối khom người nói.
Chu Du liên tiếp truyền lệnh, giống như nước chảy mây trôi không có chút nào trì tệ khiến cho Tôn Sách hết sức vui mừng. Tôn Sách không chỉ nắm chặt hai tay mà vẻ mặt cũng khôi phục vẻ tự tin:
- Giang Đông có người phụ tá như vậy sao có thể bị một Kinh Châu nho nhỏ làm khó.
Lúc này Tôn Sách tin tưởng sẽ dẫn dắt chư tướng Giang Đông công thành nhổ trại, tin chiến thắng sẽ báo về
- Chủ công, mạt tướng cáo từ.
Sau khi phân phó tất cả mọi người, Chu Du nhìn về Tôn Sách nói.
- Hay lắm, ta ở đây chờ tin chiến thắng của ngươi.
Đột nhiên Tôn Sách cười lớn một tiếng, cao giọng.
Lúc này mọi người trong đại trướng đều bị hào khí trên người Tôn Sách truyền sang, một đám trong lòng kích động tràn đầy tin tưởng. Ngày trước Tôn Sách dẫn dắt mấy ngàn binh mã trở lại Giang Đông, cũng khó khăn vô cùng, nhưng mỗi lần như vậy mọi người đều bị hào khí phát ra từ người Tôn Sách truyền sang, lần lượt vượt qua khó khăn, cuối cùng thống nhất Giang Đông.
Hiện giờ mọi người lại thấy Tôn Sách giống như vậy, cảm thấy xúc động.
Gặp Tôn Sách như thế ánh mắt Chu Du càng sáng ngời, thi lễ với Tôn Sách rồi xoay người cùng Hoàng Cái bước nhanh mà đi.
.............................................
Cách đại doanh Phi Long Quân mười dặm
Lúc này doanh trại Phi Long Quân đơn giản cực kỳ, chỉ là vài lều trại rải rác khắp đồi núi, mà ngay cả lều lớn của Văn Sính cũng chỉ là một lều nhỏ, vẻn vẹn chỉ chứa được một mình Văn Sính.
Lần này Phi Long Quân cũng không mang theo nhiều đồ quân nhu, ngoại trừ binh khí và vài ngày lương khô thì gần như không mang theo gì khác, lúc rời khỏi Giang Hạ Văn Sính sớm đã biết trên con đường này cũng không được yên bình.
Chạy đi mấy canh giờ liên tục, ngay cả Văn Sính cũng cả người đau nhức, mệt mỏi không chịu nổi. Tuy nhiên, lúc này Văn Sính lại không thể nào ngủ được. Không ngừng quay cuồng trong tiểu trướng. Tâm tình Văn Sính càng ngày càng bực bội, đột nhiên đứng dậy ra khỏi lều trại.
- Tướng quan.
Binh linh canh giữ ngoài trướng gặp Văn Sính đi ra vội khom người nói.
- Ừ, có tin tức gì của đại quân Giang Đông không?
Văn Sính nhìn sắc trời đã là lúc nửa đêm rồi. Trên bầu trời không trăng không sao, đen nghìn ngịt cái gì cũng không nhìn thấy.
- Khởi bẩm tướng quân, bên kia đã một canh giờ không có tin tức truyền đến,các huynh đệ đã qua xem xét rồi, tuy nhiên vẫn chưa có tin tức truyền về.
- Sao?
Văn Sính nhíu mày lại, Phi Long Vệ mỗi nửa canh giờ đều truyền tin tức quay lại đại doanh một lần. Hiện giờ suốt một canh giờ đều không có tin tức gì, xem ra đã xảy ra chuyện rồi.
- Truyền lệnh đại quân tập kết.
Thân binh vừa rời khỏi đi truyền lệnh, chợt nghe thanh âm của Văn Sinh lại vang lên lần nữa.
- Nhanh lên.
Thân binh căng thẳng bước chân nhanh lên không ít.
Nhìn thân binh rời đi, trong lòng Văn Sính phát lạnh, một canh giờ không có tin tức truyền lại, nên không biết tin tức gì đối với đại quân Giang Đông cả.
- Chẳng lẽ Tôn Sách muốn nhân cơ hội chạy trốn?
Văn Sinh nhìn đại quân bắt đầu tập kết, trong lòng bực bội dị thường. Ông không lo lắng đại quân Giang Đông sẽ nhân cơ hội rời khỏi, chẳng qua là cảm thấy việc này không đơn giản như bề ngoài.
- Tướng quân, đại quân đã tập kết xong.
Không bao lâu sau thân binh vừa rồi chạy đi đã thở hổn hển chạy về.
Nhìn đại quân đã tập kết, Văn Sính nhẹ nhàng thở ra, bất kể như thế nào chỉ cần có sự chuẩn bị, đều không đáng lo ngại.
- Tướng quân.
Đúng lúc này một gã Phi Long Vệ chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
- Phịch.
Văn Sính tiến lên một bước đỡ lấy Phi Long Vệ nhưng lại trạm vào trang phục của Phi Long Vệ. muốn giơ tay nâng Phi Long Vệ thì thấy tay đầy ẩm ướt.
- Đây là?
Văn Sính hai hàng mày nhăn lại, ngửi được đầy mùi máu tươi, đột nhiên quay đầu nhìn về Phi Long Vệ sĩ tốt:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Tướng quân, đại quân Giang Đông đang tới đây, hơn nữa không chỉ một mặt có binh mã Giang Đông.
Sĩ tốt Phi Long Vệ này đúng là một trong những người vừa rồi phụng mệnh đi tìm tiểu tin tức, nếu những người khác không liều chết ngăn cản kẻ thù nói không chừng lúc này hắn là một khối tử thi rồi.
- Mau, băng bó cho hắn.
Văn Sính giao sĩ tốt cho thân binh bên cạnh.
Nghe Văn Sinh phân phó, lúc này có vài tên thân binh tiến lên, đỡ lấy sĩ tốt bắt đầu băng bó miệng vết thương.
- Không chỉ một phía của binh mã Giang Đông? Phải chăng là muốn bao vây ta.
Tay phải nắm chặt chuôi kiếm, trong mắt Văn Sính hàn quang chợt lóe, thanh âm cũng lạnh băng dị thường.
Phi Long Vệ ra ngoài tìm hiểu tin tức chỉ có một người trở về, những Phi Long Vệ khác tất nhiên là đã chết, tổn thất nhiều Phi Long Vệ như vậy, trong lòng Văn Sính giận giữ không thôi. Mấy năm nay Phi Long Vệ gần như không có tổn thất gì, nhưng hôm nay một ngày đã tổn thất mấy chục người, trong lòng Văn Sính lạnh băng dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận