Tam Quốc Tranh Phong

Chương 391

Một tiếng kêu đau đớn qua đi, Lăng Thao thẳng tắp ngã xuống đất, lúc này toàn bộ thủy quân Giang Đông đều nhìn về nơi này.
- Người đầu hàng không giết, nhưng nếu phản kháng giết không tha!
Âm thanh Cam Ninh bình thường không có một tia sát ý, nhưng tất cả binh lính trong trại Giang Đông trong lòng đều lạnh run, chính mình chưa từng gặp được chỉ huy của đối thủ, không ngờ tại nơi này chỉ huy của mình ngay cả một chiêu của tướng đối phươg mà không đỡ được, làm cho bọn họ dám còn có tia phản kháng.
- Đi!
Có vài tên binh lính đánh giá tình huống xung quanh chuẩn bị chạy trốn.
- Phập.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến binh lính trong doanh trại Giang Đông kinh hãi run sợ. Mấy tên binh lính vừa rồi mới bước nửa bàn chân liền bị chém chết ngay tại chỗ.
Bài học thất bại ngay trước mặt, binh lính Giang Đông đều bỏ vũ khí xuống đầu hàng, trong quân đội đầu hàng cũng không phải chuyện xấu hổ gì, nhưng từ trước tới giờ toàn là người khác hàng bọn họ, hôm nay liền ngược lại.
Bắt gặp ánh mắt lóe sáng của những sĩ tốt Giang Đông quy hàng này, Cam Ninh cười cười lắc đầu. Tâm tư những người này hắn có thể đoán được vài phần, trong lòng những người này chỉ sợ về sau còn muốn trốn trở lại Giang Đông. Tuy nhiên, mặc dù biết, Cam Ninh cũng không vạch trần, chuyện cần thiết hiện giờ là dọn dẹp chiến trường.
Rất nhanh chiến trường đã được quét dọn xong, toàn bộ quá trình Kinh Châu tổn thất hai ngàn binh lính, mà Giang Đông ngoại trừ bề ngoài tổn thất hơn ba ngàn binh lính còn có gần một vạn sáu ngàn hàng binh.
-------oOo-------------
Tai một nơi cách ngoài thành Sài Tang mười dặm, đại quân Giang Đông trú đóng ở đây, doanh trại mười vạn đại quân hẳn nên thanh thế to lớn kéo dài miên man nhưng lúc này quân doanh đại quân lại theo sát cạnh bờ, diện tích so với doanh trại Giang Hạ lại không biết nhỏ hơn bao nhiêu lần.
Doanh trại tuy rằng nhỏ, nhưng canh gác lại tăng lên vài lần, trong đại doanh cứ cách năm bước là một tốp, mười bước có một trạm canh gác, từng chiếc nỏ quân được đặt dọc theo quân doanh, bên cạnh nỏ quân có ba bốn người cảnh giác nhìn bốn phía, những binh lính này một đám cầm trường thương ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Mà doanh trại lại khác với Giang Hạ, nơi này doanh trại tăng hơn mười trạm canh gác cao bốn đến năm mét, đứng ở trên lầu trạm canh gác có thể đem phạm vi mười dặm xung quanh thu vào trong mắt, mỗi lầu canh gác đều có vài tên binh lính cầm cung tên, giám thị bốn phía bên ngoài doanh trại.
Sau khi tiếp nhận đề nghị của Lỗ Túc, ngày hôm sau Tôn Sách liền chỉ huy đại quân đuổi tới phụ cận Sài Tang. Khiến Tôn Sách có chút không ngờ đó là, Phi Long Quân phía sau và Phi Hổ Quân trong thành cũng không ngăn cản, thậm chí từ đầu tới cuối chỉ phái người giám thị. Hơn nữa từ sau khi đại quân Giang Đông đóng quân, Phi Long Quân và Phi Hổ Quân cũng không phái người tới quấy rầy, điều này làm cho chư tướng Giang Đông có chút bận tâm đều không khỏi bất ngờ.
Trong doanh trại Giang Đông, trong đại trướng cỡ nhỏ, chư tướng Giang Đông đều đang tụ họp.
- Chủ công, Thái Thú Lư Giang Bộ Chất đã truyền tin tức đến, hắn đã chuẩn bị gần ngàn con thuyền, tối hôm nay là có thể đuổi tới tiếp ứng đại quân vượt sông.
Trương Hoành sắc mặt vui mừng nhìn Tôn Sách.
Trương Hoành nói xong khiến chư tướng trong trướng đều thở nhẹ một hơi, thuyền tiếp ứng sẽ đến đây sớm, đại quân Giang Đông có thể sớm một chút rút về Giang Đông.
- Ồ, Bộ Chất sao có thể gom nhiều thuyền như vậy?
Trong mắt Tôn Sách cũng hiện lên đầy ý cười, lúc này đại quân Giang Đông có bình an trở lại Giang Đông hay không đều nhờ vào những thuyền này có thể phát huy tác dụng.
- Bộ Chất vận dụng tất cả tiền tài bên trong phủ kho Lư Giang, lại trưng dụng thuyền từ dân chúng, dùng tiền bạc để thế chấp thuê thuyền của dân chúng. Hơn nữa cảnh nội Lư Giang một ít phú hộ đã nghe lời khuyên của Bộ Chất mới lấy thuyền ra, mới gom góp đủ được số thuyền này. Trong gần ngàn con thuyền này ngoại trừ có một trăm chiếc tương đương với tàu chiến thủy quân cỡ trung ra, những tàu khác đều là con thuyền loại nhỏ, mỗi một lần đi về cũng chỉ chứa được có không quá mười người.
Trương Hoành nói xong đưa thẻ tre trong tay cho Tôn Sách. Bộ Chất đã đem tình huống của Lư Giang giải thích rõ cho Tôn Sách.
Tôn Sách nhận lấy thẻ tre nhìn nhìn, lúc này cười ra tiếng:
- Tuy rằng đều là con thuyền loại nhỏ, nhưng Bộ Chất có thể trong thời gian ngắn thu gom được nhiều thuyền như vậy, coi như là tận tâm tận lực rồi. Chỉ cần tối hôm nay những chiếc thuyền này tới nơi, đại quân có thể bình yên trở lại Giang Đông.
- Chủ công, Bộ Thái Thú ở trên thẻ tre nói rõ, vì phong bị binh mã Kinh Châu đánh lén, Bộ Chất đem thủy quân cảnh nội Lư Giang cũng điều tới, tuy nhiên một ngàn thủy quân hắn nói là dùng để canh gác.
Trương Hoành cười cười nói, tài năng của Bộ Chất không đáng chỉ làm một Thái Thú, người như vậy hẳn phải ở Ngô Quận vì Tôn Sách phân ưu mới phải.
- Ồ, Bộ Chất thật là có tâm rồi, chỉ có điều thủy quân Kinh Châu đã bị kiềm chế, không cần lo lắng, một ngàn thủy quân kia cũng dùng để chở binh lính đi.
Tôn Sách suy nghĩ một chút rồi nói.
Thấy Tôn Sách đối với Lăng Thao tin tưởng như vậy, đám người Chu Du cũng không khỏi nhíu mày, chuyến đi Giang Đông lần này đã khiến mọi người thay đổi cách nhìn về Kinh Châu rất nhiều, cũng không dám… như trước kia coi thường Kinh Châu.
- Chủ công, Lăng tướng quân tuy rằng dũng mãnh, nhưng thủy quân Kinh Châu dù sao cũng gấp hai lần thủy quân Giang Đông ta, nếu Cam Ninh phân ra một phần đánh lén ở đây, đến lúc đó đại quân tất sẽ lâm vào hỗn loạn.
Lỗ Túc nhíu mày, trên mặt có chút lo lắng nói.
- Đúng vậy, Lăng tướng quân và Hoàng tướng quân thống lĩnh thủy quân phân thân thiếu phương pháp, đến lúc đó chỉ làm cho thủy quân Kinh Châu nhân cơ hội mà thôi.
Mặc dù lúc này Chu Du vẫn tự tin như cũ, nhưng lại không có hăng hái, đối với chuyện gì cũng có thái độ kiêu ngạo như trước kia nữa.
Một khi Lăng Thao không ngăn được Cam Ninh, vậy thì đại quân Giang Đông có thể không có đường lui, mặc dù ở ngoài đại doanh Phi Long Quân không có động tĩnh gì, nhưng Chu Du biết rằng chỉ cần đại quân Giang Đông ra khỏi doanh trại, Phi Long Quân bên ngoài doanh trại tất sẽ tấn công.
- Ừ, một khi đã như vậy cứ theo như lời của Bộ Chất để một ngàn thủy quân đi canh gác đi.
Tôn Sách khoát tay cũng không để ý, nếu thuyền đã đến, việc này cũng không cần để ý.
- Phi Hổ Quân và Phi Long Quân của Kinh Châu vẫn không có phản ứng gì à?
Thứ Tôn Sách quan tâm lúc này chính là Phi Hổ Quân trong thành Sài Tang và Phi Long Quân cách đó không xa. Hai chi tinh nhuệ kể từ khi đến nơi này cũng không có chút động tác gì, như vậy khiến trong lòng Tôn Sách mơ hồ có chút bất an.
- Chủ công, Phi Hổ Quân và Phi Long Quân vẫn không có động tĩnh ạ.
Trương Hoành khom người nói.
- Vậy Văn Sính và Vương Uy rốt cuộc định chơi chiêu trò gì?
Trong đại trướng tất cả mọi người âm thầm suy đoán.
Chủ công, tuy rằng không biết ý đồ của Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, nhưng hai chi binh mã này hiển nhiển trong lòng không có thiện ý, chúng ta không thể không phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận