Tam Quốc Tranh Phong

Chương 39

- Không tồi, đại công tử lần này làm chủ soái bình định phản tặc vừa có thể kinh sợ xung quanh, vừa có thể khuếch đại uy danh của Châu Mục đại nhân.
Người trực thuộc dòng họ Thái Thị cũng đều tiến lên tán thành, còn quan viên ủng hộ Lưu Kỳ đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt phun lửa.
Lưu Biểu nghe Thái Mạo nói như vậy trong lòng dâng trào một tia sát khí, chỉ a một tiếng nhìn về phía Lưu Kỳ. Tuy biếng Thái Mạo muốn mượn đao giết người, nhưng Lưu Kỳ chính là lựa chọn tốt nhất, Lưu Kỳ thắng trận chính là thay mặt ông, bại trận cũng không có ảnh hưởng tới uy danh củng ông.
Lưu Kỳ vống tính toán muốn rời Tương Dương phát triển thế lực, nghe Thái Mạo nói thế mặc dù biết y không có ý tốt, trong lòng vẫn rất vui mừng, sắc mặt không chút biến đổi nói:
- Phụ thân, con nguyện dốc sức làm chủ soái bình định phản tặc, thế nhưng con lần đầu lãnh binh chưa có kinh nghiệm, một khi làm ra sia lâm chẳng phải khiến phụ thận và các quan phóng khoáng ủng hộ sao?
Nói xong vẻ mặt xấu hấu lui xuống.
Lưu Biểu nghe Lưu Kỳ nói vậy liền gật gật đầu, cho rằng Lưu Kỳ nói rất có đạo lý, tuy Lưu Kỳ thực sự rất thích hợp nhưng không chưa tình lãnh binh đánh giặc.
Lưu Biểu quay đầu nhìn về phía Vương Uy, hi vọng y đưa ra chút ý kiến. Nhưng Vương Uy chưa mở miệng nói, Thái Mạo lại đứng dậy nói:
- Đại công tử chưa từng dẫn binh đúng là một cái thiếu sót, nhưng nếu phái một người có kinh nghiệm trận mạc ra chiến trường làm sao có thể xảy ra chuyện bất chắc, đệ đệ hạ quan - Thái Hòa từ nhỏ học binh pháp thành thục, mấy năm nay cũng ăn nằm ngoài chiến trường không ít, nhưng chưa một lần phạm sai lầm, có khả năng làm phó soái.
Ánh mắt Lưu Biểu nhìn về phía Thái Mạo có chút âm trầm, vốn tưởng rằng y mượn đao giết người, không ngờ lại còn có chiêu thức này. Lưu Biểu không để ý tới Thái Mạo mà nhìn về phía Vương Uy.
Vương Uy tiến lên phía trước nói:
- Mạt tướng cảm thấy quân sư nói rất có lý, chỉ cần cho đại công tử thêm năm trăm Phi Hổ Vệ, xem như chu toàn.
Vương Uy nói xong, toàn trường đều biến sắc, Phi Hổ Vệ là trụ cột tuyển ra từ Phi Hổ Quân, tổng cộng chỉ có hai nghìn người được Vương Uy xem như bảo bối, ngoại trừ điều ra năm trăm người bảo vệ Lưu Biểu những người khác luôn luôn trong Phi Hổ Quân, Vương Uy lúc này vì Lưu Kỳ phái ra năm trăm người, thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có.
Thái Mạo nghe Vương Uy nói nhưu thế, sắc mặt có chút âm trầm, không ngờ Vương Uy lại thẳng thắn ủng hộ Lưu Kỳ, xem ra chuyện tình có chút không ổn. Thái Mạo vẫn như trước tiến lên phía trước nói:
- Vương Tướng Quân nói rất đúng, có năm trăm Phi Hổ Vệ đại công tử nhất định có thể kỳ khai đắc thắng, tiêu diệt phản nghịch.
Lưu Kỳ biết đã chiếm đủ tiện nghi, nên thu tay lại, vừa nãy vốn từ chốn chính là muốn Lưu Biểu cấp thêm chỗ tốt. Hiện tại có được năm trăm Phi Hổ Vệ thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn:
- Có Phi Hổ Vệ gia nhập, ta sẽ dốc hết tài năng thay phụ thân giết phản nghịch, tru diệt Trương Tiện.
Y Tịch sớm biết đã biết, hơn nữa cũng muốn ủng hộ Lưu Kỳ rời Tương Dương phát triển thế lực bên ngoài, vừa nãy Thái Mạo tiến lên phát biểu cũng không phản đối, lúc này đứng dậy:
- Hạ quan cũng cho rằng đại công tử chính là lựa chọn thích hợp nhất. Có năm trăm Phi Hổ Vệ có thể đảm bạo lợi thế cho đại công tử.
Lưu Biểu cũng gật gật đầu xem như tán thành:
- Đã như vậy, ta lệnh Kỳ làm chủ soái bình định phản tặc lần này, phong làm Tương Quân nam chinh, Thái Hòa làm phó tướng, toàn bộ việc quân nhu do Y Tịch đôn đốc, trong lúc thi hành ai dám khinh nhờn, nghiêm tri không tha.
Nói xong đứng dậy mà đi.
- Rõ.
Mọi người khom người xác nhận.
- Kỳ quyết không phụ sự tin tưởng của phụ thân.
Lưu Kỳ có chút kích động, sau cùng đi tới nhà lao thành Tương Dương.
Sau đó mọi người cũng theo thứ tự rời đi, đám người Trương Duẫn vừa rời khỏi liền tới phủ Thái Mạo, khi đám người bọn họ đuổi tới, Thái Mạo và Thái Hòa cũng đang ở thư phòng chờ, mấy người theo thứ tự ngồi xuống, nhìn Thái Mạo không biết nên nói thế nào cho phải.
Trương Duẫn thấy không ai nói gì, liền mở miệng trước nói:
- Đại nhân tiến cử Lưu Kỳ làm chủ soái tiêu diệt phản tặc e là có thâm ý khác?
Thái Mạo gật đầu, thở dài nói:
- Ta vốn muốn mượn tay Trương Tiện trừ bỏ Lưu Kỳ, tiếp đến để đệ đệ tiếp nhận chức vụ, như vậy sẽ không ai nói được gì, không ngờ Vương Uy lại đứng lên phái theo Phi Hổ Vệ.
Trương Duẫn nghe Thái Mạo nói muốn trừ bỏ Lưu Kỳ, sắc mắt biến đổi, nghe đến cuối cùng trong lòng có chút lo lắng nói:
- Vương Uy này thực sự đáng chết, dám quấy rối kế hoạch của chúng ta.
Thái Mạo cười lớn nói:
- Ha ha, dựa vào y còn chưa xứng, Lưu Kỳ kia ta tự có biện pháp đối phó, Vương Uy cho rằng có Phi Hổ Vệ có thể giữ được Lưu Kỳ là hoàn toàn sai lầm.
- Chẳng lẽ đại nhân còn có hậu chiêu?
Một gã quan viên khác không nhịn được hỏi.
- Hậu chiêu vào lúc này không có, ta đây gọi là liên hoàn kế, Lưu Kỳ mặc dù là chủ soái nhưng không có uy danh, sẽ không có thành quả. Hắn rời khỏi Tương Dương, đến lúc đó thế cục Tương Dương chỉ dựa vào một mình Y Tịch sao có thể chống đỡ được. Chẳng phải do chúng ta định đoạt sao? Về phần Phi Hổ Vệ ở trên chiến trường, đệ đệ tìm cớ điều đi là được, trên chiến trường sinh tử khó lường, cho dù Lưu Kỳ chết cũng không trách được chúng ta.
Thái Mạo uống một hớp trà, tiếp tục nói:
- Cho dù Lưu Kỳ thắng, đạt được công cao chấn chúa, chúng ta tự có biện pháp khiến hắn không quay về được Tương Dương, cả đời chết già ở Trường Sa.
Trương Duẫn lúc này sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngờ Thái Mạo lại có mưu kế âm độc muốn đưa Lưu Kỳ vào chỗ chết. Vội hỏi:
- Đại nhân, như vậy Châu Mục đại nhân sẽ không đứng ra lấy công đạo sao?
Thái Mạo lắc đầu:
- Thế gia Tương Dương đều đứng về phía chúng ta, y bây giờ còn chưa dám động tới chúng ta, hơn nữa còn có tỷ tỷ ở bên trong sắp xếp chu toàn.
Trương Duẫn vẫn còn chút lo lắng, nhưng Thái Mạo đã mất hết kiên nhẫn:
- Được rồi, ta tự có chừng mực, hôm nay đến đây là kết thục, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu như để ta biết ai để lộ ra ngoài. . .
Thái Mạo không nói hết lời, nhưng người phía dưới đều rùng mình một cái. Vội nói:
- Không dám, không dám.
Trong phủ Lưu Kỳ lúc này cũng tụ tập không ít người, Y Tịch, Lý Khuê và mấy người khác đều là người ủng hộ Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ nhìn mấy người nói:
- Đa tạ các vị, nếu không có các vị ủng hộ, e là Lưu Kỳ ta không sống được tới ngày hôm nay.
Y Tịch chắp tay tiến lên nói:
- Những việc này là trách nhiệm chúng ta phải làm. Đám người Thái Mạo lòng mang dã tâm, ta há có thể để bọn họ được như nguyện.
Y Tịch vừa nói xong, Lý Khuê liền nói:
- Đúng vậy, những việc này là trách nhiệm chúng ta phải làm.
Mấy người khác cũng gật đầu tán thành.
Bọn họ và Lưu Kỳ đàm luận một hồi, bọn họ mới rời đi. Chỉ còn Y Tịch ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận