Tam Quốc Tranh Phong

Chương 631

Trầm ngâm một chút, Quách Gia mở miệng nói trước.
Kinh Châu thật sự phát triển quá nhanh, không ngờ trong thời gian ngắn có thể thâu tóm Ích Châu và Lương Châu, nếu cứ để yên không ai biết Kinh Châu sẽ phát triển đến mức độ nào.
Tuy thế lực của Tào Tháo vẫn mạnh hơn Kinh Châu nhưng Tào Tháo đã tích lũy mấy chục năm mới được như vậy, mấy chục năm tranh đấu thật vất vả mới có ngày hôm nay, vậy mà Kinh Châu chỉ dùng vẻn vẹn chưa đến hai năm.
Hít vào một hơi, Quách Gia mở miệng nói:
- Chủ công, Kinh Châu phát triển quá thuận lợi đi.
Nghe Quách Gia nói vậy, mấy người Tào Tháo đều sửng sốt, lập tức rùng mình. Quách Gia nói không sai, Kinh Châu phát triển quá mức thuận lợi, từ khi Lưu Kỳ bắt đầu bộ lộ tài năng tới nay, thế lực Kinh Châu ngày càng khuếch trương nhanh chóng, dường như không một thế lực nào có thể cản được bước chân của Kinh Châu.
- Phụng Hiếu nói không sai, Kinh Châu phát triển quá thuận lợi. Kinh Châu dễ dàng thâu tóm Ích Châu Lương Châu, Kinh Châu này dường như đoán được tiên cơ.
Tuân Văn Nhược cũng nhíu mày nói.
Lần này tình thế Lương Châu quá phức tạp, còn có hai vạn Hổ báo kỵ, dựa vào suy đoán của mấy người thì cần một năm mới có thể ổn định lại được, không ngờ chỉ có mấy tháng Lương Châu đã bị Kinh Châu hoàn toàn khống chế.
- Kính xin chủ công có thể phát binh tới Kinh Châu, không thể để cho Kinh Châu tiếp tục phát triển.
Trình Dục nghiêm mặt chắp tay nói với Tào Tháo.
- Nhưng lúc này vất vả lắm mới có cơ hội đánh chiếm Nghiệp Thành, chẳng lẽ cứ bỏ lỡ như vậy hay sao?
Tào Tháo do dự, mấy năm trước bị Viên Thiệu đè ép không ngẩng đầu lên được, vất vả lắm mới đánh bại Viên Thiệu, còn chưa hoàn toàn thâu tóm được thế lực của Viên Thiệu, Kinh Châu quật khởi như vậy thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
- Chủ công cũng không cần như vậy, hiện giờ phân nửa binh lực của chủ công đều được đổ dồn ở đây, chủ công có thể để một bộ phận binh mã tạm thời trở về Hứa Đô, để ba huynh đệ của Viên thị mất đi cảnh giác sẽ thâu tóm thế lực của Viên Thiệu, sau đó khởi binh xuôi nam. Hơn nữa đại quân tàu xe mệt nhọc, lương thảo căng thẳng, có thể mệnh lệnh cho đại quân tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đợi khi gom góp đủ lương thảo sẽ tấn công Kinh Châu, đến lúc đó đã là chuyện của mấy tháng sau. Như vậy vừa có thể trấn an các chư vị tướng quân lại có thể khiến Kinh Châu cả ngày đề phong hao phí lương thảo, đợi cho bình định phương bắc mới xuôi nam thẳng đến Kinh Châu.
Thấy Tào Tháo do dự, Tuân Văn Nhược khẽ cười nói, y biết lo lắng của Tào Tháo, đối với các châu quận dưới trướng Viên Thiệu ông ta cũng không có ý buông tha.
- Văn Nhược nói không sai, tuy Kinh Châu phát triển đến nay không phải là do may mắn, ta nghe nói các văn thân võ tướng dưới trướng Lưu Kỳ đều không tầm thường, nay chủ công lại đang giằng co với Giang Đông, nếu lúc này tuyên bố xuôi nam thì Giang Đông sẽ không ngồi yên nhìn. Phía nam nhiều đầm nước mà dưới trướng chủ công lại không có thủy sư, mạo hiểm xuôi nam sợ có biến cố.
Quách Gia nhíu mày nói, tuy y cũng muốn phái binh tới chinh phạt Kinh Châu ngay nhưng lúc này chinh phạt Kinh Châu chưa phải là thời cơ tốt nhất.
- Phụng Hiếu nói có lý, tuy nhiên Kinh Châu là họa lớn trong lòng chủ công, không thể để Kinh Châu phát triển tiếp nữa. Chủ công có thể mệnh các chư quận vùng duyên hải bí mật huấn luyện thủy quân, chuẩn bị trong bất kỳ tình huống nào, hơn nữa chủ công cũng nhanh chóng điều hơn phân nửa binh mã ở chỗ này xuôi nam, chỉ cần bày ra thái độ như muốn tấn công, Kinh Châu không thể không đề phòng, hơn nữa Giang Đông và Kinh Châu có cừu oán, chủ công có thể phái người tới kết minh với Giang Đông, cùng nhau đối kháng Kinh Châu.
Trình Dục mở miệng nói, Chinh phạt Kinh Châu không phải là một ngày hai ngày, nhưng làm ra thái độ tấn công có thể khiến Kinh Châu hàng ngày khó mà an ổn.
- Một khi đã như vậy, trước tiên lấy chư quận Ký Châu, sau đó xuôi nam, tuy nhiên việc Tào Hồng không thể bỏ qua như vậy, tức khắc mệnh Hứa Đô chỉnh đốn bố phòng, các chư quận gần Lương CHâu cũng phải đề cao cảnh giác, không thể để Kinh Châu thừa cơ. Ta cũng không tin Kinh Châu có thể thủ được Lương CHâu.
Tào Tháo hạ lệnh nói.
Tuy đánh chiếm Kinh Châu có chút khó khăn nhưng Kinh Châu vừa mới bắt Lương Châu, còn chưa ổn định, có thể có nhiều động tác với Lương Châu.
- Kinh Châu kia ta nên đáp lại như thế nào?
Tuân Văn Nhược hỏi.
Lần này Kinh Châu dâng thư đến chủ công, muốn đảm nhiệm sự tình của Lương Châu, đổ cái chết của Tào Hồng cho Hàn Toại, lại đưa thi thể của Hàn Toại đến Hứa Đô, rõ ràng là muốn Tào Tháo xem kịch.
- Hừ, Mã Đằng không phải có một đứa con là Mã Siêu hay sao, nghe nói rất có năng lực, một khi đã như vậy mệnh người này đảm nhiệm chức Lương Châu Mục.
Tào Tháo hừ lạnh một tiếng, cực kỳ chán ghét tâm tư của Kinh Châu.
…………….
Nghiệp Thành. Từ khi Viên Thiệu ốm chết, tình hình của Nghiệp Thành ngày càng quỷ dị, ba người Viên Đàm tránh đột ngôi thừa kế cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Ba huynh đệ đều có binh quyền trong tay, không phục lẫn nhau, liên lụy lẫn nhau, ai cũng không động thủ trước.
- Khởi bẩm công tử, bên ngoài có sứ giả của Tào Tháo tới cầu kiến.
Trong phủ đệ của Viên Đàm, một gã hộ vệ bước nhanh tới bẩm báo.
- Sứ giả của Tào Tháo?
Trong mắt Viên Đàm hiện lên một chút nghi hoặc, họn họ là tử địch của Tào Tháo, vì sao ông ta lại phái người tới vào lúc này.
- Để hắn tiến vào.
Viên Đàm chỉnh sửa lại quần áo, bước nhanh ra ngoài, hắn cũng muốn xem sử giả của Tào Tháo muốn nói gì.
- Tại hạ Vương Lãng bái kiến Đại công tử.
Viên Đàm vừa đi ra, thì thấy một trung niên bước nhanh tới.
- Không biết Tào tặc phái người tới đây có chuyện gì?
Viên Thiệu chết, Tào Tháo là người đầu sỏ gây nên, với sứ giả của Tào Tháo đương nhiên cũng không có hảo cảm.
- Ha ha, Đại công tử xin nén bi thương, chủ công nhà ta nghe nói Ký Châu Mục đã chết, đặc biệt mệnh ta tới phúng viếng.
Nhìn hành động của Viên Đàm, Vương Lãng chỉ khẽ cười không để ý, chắp tay nói.
- Thật là buồn cười, ngươi trở về nói với Tào Tháo, tuy phụ thân đã qua đời nhưng lão ta đừng hòng có được Ký Châu.
Viên Đàm lộ sắc mặt âm trầm nói.
- Đại công tử nói đùa, chủ công nhà ta và Ký Châu mục coi như là bạn cũ, hiện giờ nghe nói Ký Châu Mục qua đời, oán hận trước kia đương nhiên cũng xóa bỏ, hiện giờ chủ công nhà ta quyết định lui binh. Tuy lần này đại chiến chính là do Ký Châu Mục bố trí hưng binh nhưng đại quân chinh phạt cũng không tổn thất lớn, chỉ cần Đại công tử cắt nhường ba quận thì chủ công nhà ta sẽ lui binh ngay, cùng Ký Châu không phân nhiễu lẫn nhau.
Vương Lãng chắp tay thản nhiên nói.
- Ha ha, Tào Tháo sẽ lui binh? Thật sự là buồn cười, với tính cách lòng tham không đáy của Tào Tặc, ông ta còn hận không thể thâu tóm Ký Châu, làm sao có lòng tốt như thế?
Viên Đàm phá lên cười, hắn không tin lời nói của Vương Lãng.
- Chủ công không hề dối trá, mấy ngày sau là đại công tử sẽ biết, hiện giờ binh mã đã bắt đầu rút lui, ta nghĩ chỉ vài ngày sau sẽ có rất nhiều binh mã rời khỏi. Ta chỉ nói vậy thôi, tin hay không thì tùy Đại công tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận