Tam Quốc Tranh Phong

Chương 198

- Từ hôm nay trở đi chúng ta phải tăng tốc độ, binh lính chia làm hai tốp, ngày đêm không nghỉ nhanh chóng đến Tương Dương, ngoài ra những binh lính bị thương tối nay đều phải tận lực cứu chữa, còn những binh lính tử vong thì cố gắng an bài theo những gì mà Cam tướng quân nói khi trước, nếu như làm không được thì đến tìm ta.
Lưu Kỳ nói với hai người.
- Vâng.
Cam Ninh, Vương Nghị cúi người đáp.
- Việc tới trước đón Kiều Công đến Tương Dương nhất định phải bảo mật, không thể truyền ra ngoài, lại phái một bộ phận người tới trước tiếp ứng, phải bảo đảm sự an toàn cho Kiều Công.
Lưu Kỳ nói xong vẫy tay ra hiệu cho hai người lui xuống, quay người trở về phòng.
Trong phòng Đại Kiều, Tiểu Kiều hai người nhìn thấy Lưu Kỳ quay lại đều đứng dậy đón, ánh mắt hai nàng đầy những thắc mắc.
Lưu Kỳ khoát tay nói:
- Ta đã phái người tới trước tiếp ứng, hai nàng không cần phải lo lắng, hai nàng không phải có nói qua bên cạnh Kiều Công có không ít hộ vệ mà, lại thêm Thái Mạo đang toàn lực tập trung vào đây, sẽ không ảnh hưởng gì đến Kiều Công đâu.
- Đa tạ đại công.
Hai nàng nhẹ nhàng hành lễ.
- Được rồi, hai nàng về nghỉ ngơi đi, tối hôm qua chắc hai nàng không hề chợp mặt, giờ này chắc là mệt mỏi lắm rồi.
Lưu Kỳ nhìn vào đôi mắt thâm quầng của hai nàng nhẹ giọng nói.
Bên bến sông ở một nơi cách Tương Dương không xa, một gã thanh niên thúc ngựa đứng lặng hồi lâu, thỉnh thoảng lại nhìn về mặt sông phía đông, kẻ này chính là Mã Trung cả đoạn đường đã cưỡi khoái mã vội vàng quay lại, từ lúc hắn phụng mệnh của Từ Thứ tới trước để viện trợ cho Lưu Kỳ thì ngựa không hề dừng bước để kịp tới, lúc này Cẩm Y Vệ đang nghỉ ngơi trong rừng cây cách đó không xa, hắn không yên tâm nên một mình tới trước xem xét.
- Thủ lĩnh, các huynh đệ đã thu dọn xong hết rồi.
Một tên lính Cẩm Y Vệ chạy tới nói.
- ừ.
Mã Trung quay lại nhìn kẻ mới đến, chỉ thấy kẻ mới đến trên mình mặc một bộ quần áo bằng vải bố, nhìn trang phục giống như một kẻ hạ nhân, cái dáng vẻ khom lưng cúi đầu của gã khiến ai nhìn thấy cũng đoán ra được lai lịch. Nhìn cách hóa trang của kẻ mới đến, Mã Trung gật nhẹ đầu dường như rất hài lòng, cải trang cũng là một trong những kỹ năng mà bọn họ phải học.
- từ hôm nay trở đi phải luôn có ba người âm thầm canh giữ ở bến sông này, ngoài ra còn phái người men theo bờ sông đi về hướng đông, nếu nhìn thấy thuyền của đại công thì phải bẩm báo trước, vậy thì chúng ta mới có thể tiếp ứng được.
Mã Trung lúc này cũng cải trang thành một hộ vệ, người đi đường xung quanh đó đều cho rằng hắn là hộ vệ cho danh gia vọng tộc nào đó.
- Thống lĩnh cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ đi bố trí ngay.
Vừa nói xong thì ngay lập tức quay người chạy đi.
Mã Trung vẫn đứng đợi ở bến sông thêm một lúc nữa mới quay người rời đi.
Ngay lúc Mã Trung rời đi không lâu thì có hai gã cải trang làm hạ nhân đi tới, nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi khẽ nhẹ gật đầu, một gã hạ nhân trong đó hạ giọng nói:
- Người này có chút khả nghi, có cần phải đem chuyện này bẩm báo với thủ lĩnh.
- Ngươi lo nghĩ quá đấy thôi, gã này tám phần là hộ vệ của gia đình nào đó, hôm nay chẳng qua là tới trước để đón người mà thôi, ngươi không cần thiết phải nghi thần nghi quỷ vậy đâu, chắc chỉ là hộ vệ của gia tộc nhỏ nào đó, không đáng để nhắc tới.
Gã hạ nhân còn lại vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn gã hạ nhân bên cạnh mình, nói một cách trách móc.
Nói xong hai người tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện rồi rời đi.
Trong một khu rừng cách đó không xa, Mã Trung đang ẩn thân phía sau cây nhìn thấy hai gã rất rõ ràng, đợi đến khi hai gã đi khỏi mới quay người rời đi, trên đường đi vừa đi vừa dừng, sau khi đi vòng một vòng lớn mới tới được một khu rừng rậm rạp, khu rừng rậm rạp này nằm ngay sát một ngọn núi nhỏ, bốn phía căn bản là không có đường đi, đợi cho tới lúc Mã Trung đi sâu vào khu rừng rậm rạp này mới nhìn thấy Cẩm Y Vệ tốp năm tốp ba ở khắp nơi, bốn phía còn có không ít Cẩm Y Vệ đang dò thám, theo dõi tỉ mỉ mọi động tĩnh xung quanh.
Nhìn thấy Mã Trung đến, có hai tên lính Cẩm Y Vệ tiến lên trước nói:
- Thủ lĩnh.
- Thế nào rồi?
Mã Trung một mặt đánh giá tình hình xung quanh, một mặt thuận miệng hỏi.
- Thủ lĩnh yên tâm, nơi này vô cùng bí mật, dù là tiều phu hay thợ săn cũng không đến nơi này, người ngoài không thể nào phát hiện ra được chúng ta, hơn nữa xung quanh chu vi 10 dặm, đều đã bố trí các huynh đệ canh giữ, một khi phát hiện biến động nhỏ nào đó sẽ ngay lập tức báo hiệu và tiêu diệt kẻ nào dám xuất hiện.
Một tên lính Cẩm Y Vệ cung kính nói.
- ừ, các ngươi làm tốt lắm.
Mã Trung gật đầu khen ngợi.
- Đa tạ thủ lĩnh.
Hai gã Cẩm Y Vệ nét mặt vui mừng, có thể được Mã Trung khen ngợi thực sự là một điều hiếm có, trong thời gian mấy tháng này số lần Mã Trung khen ngợi bọn họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cả đám người đều nén uất ức trong lòng, định trước mặt Mã Trung phải làm thật tốt để không có điểm nào có thể chê trách được.
- Để cho các huynh đệ nghỉ ngơi lấy sức, trong vài ngày tới đại công sẽ tới, đến lúc đó e rằng sẽ không phải những trận đánh chém nhỏ như trước đây nữa.
Mã Trung dặn dò.
- Vâng
Sắc mặt của hai gã Cẩm Y Vệ nhăn lại, rõ ràng là canh cánh trong lòng với việc Mã Trung nói là những trận đánh chém nhỏ.
Trong thư phòng ở phủ Châu Mục, thành Tương Dương.
Lưu Biểu nhìn màu sắc của những thanh tre trước mặt có vẻ ảm đạm, ống tre này là do Tống Trung phái người mang tới, trên thẻ tre Tống Trung không kề khuếch đại sự việc lên, với tai mắt của Lưu Biểu nhất định sẽ điều tra được toàn bộ quá trình của sự việc, do đó mà Tống Trung cũng không hề thêm thắt gì vào chuyện này.
Có điều, dù cho Tống Trung không hề khuếch đại sự việc lên nhưng Lưu Biểu cũng có thể nhìn thấy nét mực trên những thẻ tre có luồng đao ánh kiếm. Ông biết Hắc Y Vệ thủ hạ của Thái Mạo, những năm này đã từng nghĩ cách để diệt trừ Hắc Y Vệ này, dù gì thủ hạ của kẻ này có thế lực lớn như vậy, nếu một ngày nào đó có ý đồ mưu phản, chỉ cần phái thích khách tới hành thích ông thì có thể dẫn đến cả Kinh Châu đại loạn.
Có điều những năm này Thái Mạo dường như biết Lưu Biểu có ý muốn diệt trừ Hắc Y Vệ nên đã ra lệnh cho Hắc Y Vệ ẩn náu hết, cũng vì lẽ đó mà Lưu Biểu mãi không có cơ hội diệt trừ Hắc Y Vệ, trước mắt Hắc Y Vệ lại dám hành thích Lưu Kỳ, thật là một cơ hội ngàn năm khó gặp.
- Người đâu.
Lưu Kỳ hướng về ngoài cửa gọi.
- Chủ công có gì muốn dặn dò?
Hộ vệ canh giữ ngoài cửa vội vàng cúi người hỏi.
- Mời Vương tướng quân tới đây, nói là bổn hầu có chuyện quan trọng muốn tìm hắn thương nghị.
Lưu Biểu trầm giọng nói.
- Vâng.
Hộ vệ nhận lệnh rời đi, gã vốn là lính Phi Hổ Vệ dó Vương Uy huấn luyện, không bao lâu sau đã tìm thấy Vương Nghị và mời ông ta tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận