Tam Quốc Tranh Phong

Chương 537

Mã Siêu phất tay nói.
Sắc mặt Lý Khôi trầm xuống, biết đây là Mã Siêu kiếm cớ thoái thác, rõ ràng Mã Siêu không muốn giao Thượng Dung cho Kinh Châu.
- Lúc trước tuy chủ công nhà ta có hứa nếu tướng quân hạ được Thượng Dung sẽ giao lương thảo cho tướng quân nhưng cũng không quy định thời gian, hiện giờ tướng quân lấy kỳ hạn mười ngày để từ chối, chẳng lẽ tướng quân muốn nuốt lời.
Nhìn sắc mặt trầm ngâm của Lý Khôi, Mã Siêu cười nói:
- Ha ha, nuốt lời? Lúc trước ta đã nói sẽ giao Thượng Dung cho Kinh Châu nhưng cũng không nói rõ là lúc nào, vậy làm sao lại nuốt lời? Mười ngày này bao gồm cả hôm nay, nếu tướng quân còn ở đây kéo dài thời gian thì sẽ mất một ngày.
- Hừ! Kỳ hạn mười ngày mà tướng quân định ra, chủ công nhà ta liệu có tuân thủ hay không còn phải xem ý tứ của chủ công, cáo tứ.
Lý Khôi tức giận nói rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Lý Khôi, khóe miệng Mã Siêu gợi lên sự châm chọc. Hắn hiểu rất rõ tình hình Kinh Châu, đừng nói là mười ngày, thậm chí hai mươi ngày Kinh Châu cũng không thể kiếm được nhiều lương thảo như vậy.
- Tướng quân làm vậy có chọc giận Lưu Kỳ không?
Bàng Đức lo lắng nói, dù sao đây cũng là Kinh Châu, mà binh mã Lương Châu cũng chỉ có năm ngàn người, quan trọng nhất là lương thảo của binh mã Lương Châu là do Kinh Châu cung cấp.
- Không sao, hiện tại Kinh Châu đã khai chiến với Ích Châu nên sẽ không trở mặt với chúng ta đâu.
Mã Siêu lắc đầu nói.
……………
- Mã Siêu thật sự là quá ghê gớm.
Trong đại trướng, Hoàng Trung tức giận nói.
- Chủ công, Mã Siêu nghĩ rằng lúc này Kinh Châu ta sẽ không trở mặt với hắn nên mới định ra kỳ hạn mười ngày, mục đích là muốn có thêm được nhiều lương thảo hơn nữa từ chỗ chủ công, nếu lúc này chủ công đáp ứng điều kiện của Mã Siêu, sau này hắn sẽ lấn tới.
Lý Khôi chắp tay nói.
Nhìn mấy người tranh luận, Gia Cát Lượng vẫn bình thản ngồi tại chỗ không nói gì.
- Mười ngày?
Lưu Kỳ cười lạnh nói:
- Vì sao không đồng ý? Hắn thực sự nghĩ Kinh Châu không kiếm được bằng đó lương thảo ư?
Ngay từ lúc đầu Lưu Kỳ đã không tin tưởng Lương Châu, hai chữ tín nghĩa đã không còn giá trị nào trong thời loạn thế. Lương Châu và những vùng xa xôi khác, hàng năm đều tiếp xúc với dị tộc, cực kỳ coi thường đạo nghĩa. Nếu Mã Siêu lấy kỳ hạn mười ngày để trói buộc Kinh Châu thì hắn sẽ dùng mười ngày này để khiến Mã Siêu ngoan ngoãn giao Thượng Dung.
Tuy nhiên sau mười ngày, giao lương thảo cũng không đơn giản như vậy nữa, mặc kệ Mã Siêu có đáp ứng hay không hắn nhất định phải bình định Thượng Dung.
- Truyền tin về Kinh Châu, để bọn họ chuẩn bị tốt lương thảo vận chuyển đến Uyển Thành, mặt khác truyền lệnh cho Văn Hòa, chuyện này giao cho hắn toàn quyền xử lý, hai người Trần Hiên và Triệu Kỳ phải gom đủ số lương thảo còn lại trong mười ngày để vận chuyển đến Uyển Thành.
Lưu Kỳ lãnh đạm nói, lâu như vậy lúc này cũng đã đến lúc thu hoạch. Tuy hắn để Trần Hiên và Triệu Kỳ kinh doanh kho Kinh Châu nhưng đối với hành động của hai người, hắn rõ như lòng bàn tay, hiện tại hai người này đã là hai nhân vật nổi tiếng nhất Kinh Châu.
Có kho Kinh Châu làm hậu thuẫn, chỉ trong thời gian mấy tháng hai người dã mở rộng chuyện làm ăn ra gấp mười mấy lần, là phú thương có tiếng trong thiên hạ, mở rộng kết giao với những thế gia chuyên kinh doanh mậu dịch.
- Hả…
Lý Khôi há hốc mồm nhìn Lưu Kỳ, mười ngày thời gian, chủ công lấy đâu ra niềm tin lớn như thế.
Ngay cả Gia Cát Lượng cũng cảm thấy ngoài dự liệu, mặc dù biết Lưu Kỳ đã có sự chuẩn bị trước nhưng kỳ hạn mười ngày không phải là dài, Trần Hiên, Triệu Kỳ liệu có thật sự có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ Lưu Kỳ giao cho trong vòng mười ngày hay không.
………….
- Tướng quân, Lưu Kỳ đã đồng ý rồi.
Trong thành Thượng Dung, Bàng Đức lộ vẻ mặt kinh dị nhìn Mã Siêu nói.
- Đồng ý cái gì?
Mã Siêu không để ý hỏi.
- Đồng ý kỳ hạn mười ngày của tướng quân.
Trong mắt Bàng Đức vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc như cũ.
- Hả?
Mặt Mã Siêu biến sắc, kỳ hạn mười ngày chẳng qua là một cái cớ của hắn mà thôi, chuyện này cho dù Lưu Kỳ không nhìn ra thì người dưới trướng Lưu Kỳ làm sao có thể không nhìn ra?
Theo suy đoán của hắn, cho dù Lưu Kỳ có bất mãn nhưng vì Kinh Châu hắn không thể không đáp ứng điều kiện này, tuy rằng điều kiện kia hơi quá đáng nhưng tuyệt đối cao hơn điều kiện điều kiện cũ rất nhiều, không ngờ Lưu Kỳ lại đồng ý, Lưu Kỳ lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy? Lẽ nào Kinh Châu thật sự có thể xoay xở được nhiều lương thảo như vậy.
- Tướng quân, Kinh Châu làm như vậy là có mục đích gì, với tình hình hiện tại của Kinh Châu, căn bản không thể kiếm được nhiều lương thảo như vậy.
Bàng Đức căng thẳng nói, kỳ hạn mười ngày là một uy hiếp với Kinh Châu, nhưng nếu Kinh Châu thật sự không quan tâm đến uy hiếp này… đúng là một đả kích trí mạng với Lương Châu. Tuy ở đây Lương Châu có năm ngàn binh mã nhưng năm ngàn binh mã này là binh mã tinh nhuệ nhất của Lương Châu, tuyệt đối không thể bị tổn thất ở dây.
Mã Siêu cau mày, trong mắt lộ ra vẻ bực bội, Lưu Kỳ mỗi khi làm việc đều vượt khỏi dự liệu của người khác, thật sự làm cho người khác không thể hiểu được trong lòng hắn ta đang tính toán gì.
- Lập tức phái người tới Kinh Châu tìm hiểu tình hình, xem Lưu Kỳ có thể gom đủ lương thảo còn lại hay không?
Lúc này điều Mã Siêu lo lắng nhất chính là Kinh Châu lợi dùng kỳ hạn mười ngày này để chuẩn bị giao chiến với Lương Châu, chuyện này Mã Siêu không dám mạo hiểm, lúc này Kinh Châu đang có cường địch nhưng Lương Châu cũng có cường địch, mà tình hình của Kinh Châu tốt hơn Lương Châu rất nhiều.
- Vâng.
Bàng Đức biến sắc vội vàng khom người nói.
Nhìn Bàng Đức rời đi, trong lòng Mã Siêu cảm thấy hối hận, vì sao không đáp ứng điều kiện của Lý Khôi, giao Thượng Dung cho Kinh Châu, như vậy vừa có thể giao hảo với Kinh Châu vừa có thể có lương thảo sung túc, chứ không tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Với năm ngàn binh mã Lương Châu căn bản là không trấn thủ được toàn bộ Thượng Dung mà chỉ có thể bảo vệ được mấy huyện gần Thượng Dung. Nơi này là Kinh Châu, đại quân Kinh Châu bất cứ lúc nào cũng có thể đến trợ giúp, mà lương thảo của binh mã Lương Châu lại không thể duy trì được lâu.
Đi đi lại lại trong phòng, Mã Siêu càng bực bội, từ khi mang binh tới này tuy không được coi là liệu sự như thần nhưng có cũng thể đoán được ý tứ của địch, nắm được quyền chủ động trong tay, chưa bao giờ rơi vào tình thế khó xử như hôm nay.
- Hi vọng là Lưu Kỳ chỉ là tạm thời nảy sinh ra ý tưởng này, nếu không Lương Châu sẽ gặp nguy hiểm.
Mã Siêu thở dài, nghĩ đến khi Lý Khôi tới Thượng Dung cũng lộ ra một chút kỳ lạ, tuy cũng tranh luận vài câu nhưng lại không hề giống như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí cũng không hề có lời nói uy hiếp.
Nhận được mệnh lệnh của Lưu Kỳ, Giả Hủ sửng sốt rồi lập sức sai người tìm đến Trần Hiên, Triệu Kỳ. Tuy hai người này đã nổi danh toàn bộ Kinh Châu nhưng Giả Hủ vẫn chưa từng gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận