Tam Quốc Tranh Phong

Chương 413

Trong lòng Tào Tháo không có bao nhiêu phẫn nộ, khóe miệng còn gợi lên một chút trào phúng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc xuống sắc mặt xanh mét của Lưu Hiệp. Lưu Biểu chính là dòng họ Hán thấy, vậy Lưu Biểu làm vậy có nghĩa gì, thiên hạ của dòng họ Hán thất đã mất kỳ vọng vào Lưu Hiệp rồi. Nói cách khác, Lưu Hiệp sẽ thực sự trở thành kẻ cô đơn.
Ngay lúc mọi người trên đại điện đã mất hết kiên nhẫn, cuối cùng sứ giả Kinh Châu cũng tới.
- Thượng Thư Lệnh mang theo sứ giả Kinh Châu Tống Trọng Tử đến!
Tiếng nói khan khan bén nhọn, khiến tinh thần mọi người trên đại điện rung lên, một đám đều hướng mắt nhìn ra ngoài điện, lúc này trong mắt mọi người đều ẩn chứa tức giận, tựa hồ muốn tiến tới điện xé nát người.
Đạp! Đạp! Đạp! ... ... ...
Tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi vang lên, Tống Trọng Tử một thân bào phục chậm rãi xuất hiện trước mắt của mọi người bên trong, bên cạnh Tống Trọng Tử, sắc mặt Tuân Văn Nhược có chút xấu hổ nhìn mọi người trong đại điện.
Phía sau Tống Trọng Tử, Mã Tắc ngẩng đầu mà bước, mày kiếm mắt sang, tay cầm phù tiết, biểu lộ ra khí phách hiên ngang, mặc dù vẫn còn non trẻ nhưng đã khiến ánh mắt mọi người sang bừng. Mà bên kia là Tân Sưởng nhắm mắt chậm rãi theo sau Tống Trọng Tử, tay Tân Sưởng nắm một án kỉ nho nhỏ, hai phần trúc giản chỉnh tề bố trí ở bên trên, mà ánh mắt của Tân Sưởng cũng không rời khỏi hai phần trúc giản này, làm cho người ta có cảm giác người này ngoài hai phần trúc giản này thì chẳng còn vật nào hắn để ý nữa.
Dáng vẻ đoàn người trang trọng, khí chất bất phàm, khiến ánh mắt mọi người trên đại điện sang lên.
Trên đại điện, phần lớn mọi người chú ý vào hai người thiếu niên phía sau Tống Trọng Tử, Tống Trọng Tử hầu hết bọn họ đều đã gặp qua, tuy hiện tại Tống Trọng Tử có chút khác biệt, nhưng mọi người cũng chỉ nhìn qua một cái, rồi lại bị hai thiếu niên phía sau Tống Trọng Tử thu hút.
Hai người thiếu niên này, khí độ bất phàm, ánh mắt thiếu niên bên trái sang ngời, nho nhã mà không sắc bén, càng không giống một vị tướng quân chỉ huy binh mã, mà thiếu niên bên phải cũng là nho nhã thong dong, cẩn thận mà không quá ra vẻ, nhìn qua càng giống một vị văn sĩ tay cầm trúc giản.
Người như vậy, vừa thấy chính là nhân trung anh kiệt.
Nếu một thanh niên hai mươi tuổi trên người có khí phách như vậy, mọi người cũng không quá ngạc nhiên, nhưng bây giờ khí phách này lại laf của hai thiếu niên mới hơn mười tuổi, điều này làm cho mọi người trên đại điện có chút kinh ngạc, từ khi nào Kinh Châu xuất hiện nhiều thiếu niên kiệt xuất như vậy.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Tống Trọng Tử đến đại điện, dò xét một vòng, lúc này nhìn về phía Tào Tháo, khom mình thi lễ nói:
- Sứ giả Kinh Châu Tống Trọng Tử tham kiến Tào Tư Không!
Tống Trọng Tử nói xong, mọi người trên đại điện đều bị trì trệ, hai mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống Trọng Tử, vẻ mặt khôn tin nổi. Trên đại điện chỉ còn lại thanh âm Tống Trọng Tử trầm thấp vang dội không ngừng vọng lại.
Không chỉ có vẻ mặt tất cả quan lại không tin nổi, mà ngay cả bản thân Tào Tháo cũng là vẻ mặt không rõ ràng, hắn còn cho là mình nghe lầm.
Sau khi vừa bắt đầu đã làm cho mọi người kinh ngạc, lập tức cúi đầu trầm mặc không dám lên tiếng.
Lúc này vẻ mặt Thiên tử phía trên đã xanh mét, bàn tay gắt gao nắm mép bàn, gân xanh nổi lên mu bàn tay, chau mày, rõ ràng là nỗi lên một trận bão táp, bất cứ lúc này cũng có thể bùng nổ.
i điện yên tĩnh, không một tiếng động, tất cả mọi người sững sờ nhìn Tống Trọng Tử không tin nổi, mà sắc mặt Tuân Văn Nhược đứng bên cạnh Tống Trọng Tử chưa rời đi lúc này đầy khiếp sợ, cả người phát run, hắn không ngờ được Tống Trọng Tử vừa tới nơi thì lại xảy ra chuyện này…
- Khụ!
Tuân Văn Nhược ho nhẹ một tiếng, Tuân Văn Nhược ghé lại tai, hạ giọng nói:
- Thiên tử ở trên, hẳn là nên tiếp kiến Thiên Tử.
Lúc này Tống Trọng Tử như là vừa mới nhìn thấy Thiên tử, làm vẻ mặt giật mình, nhìn về phía Thiên tử, hành lễ nói:
- Tham kiến bệ hạ. Chủ công từng nói, ở Kinh Châu chỉ nghe danh Tào Tư Không, không nghe thấy Thiên tử, vừa rồi nhìn thấy Tào Tư Không nhất thời sơ suất không nhìn thấy Thiên tử, kính xin Thiên tử chuộc tội.
Mọi người vốn là nhìn thấy Tống Trọng Tử thi lễ với Thiên tử đã thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ nghe được câu nói tiếp theo của Tống Trọng Tử lại bắt đầu trở nên lo lắng, đề phòng.
Nghe được lời này của Tống Trọng Tử, trong lòng Tuân Văn Nhược run lên, cúi đầu im lặng, không nói lời nào mà trở lại chỗ ngồi của mình, toàn bộ đại điện chỉ còn ba người Tống Trọng Tử đứng yên như tùng.
Vốn là định chỉ ngồi xem Thiên tử bị chê cười, nhưng Tào Tháo cũng biến sắc, ánh măt nhìn về phía Tống Trọng Tử bắt đầu trở nên tồi tệ. Mặc dù những lời này của Tống Trọng Tử là sự thật, nhưng thiên hạ cũng chỉ ngầm đồng ý, không có người nào dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy, càng không có kẻ nào dám nói ra ngay trước mặt Thiên tử, hành động này của Tống Trọng Tử chắc chắn là muốn châm ngòi lửa giận trong lòng Thiên tử.
- Láo xược,nơi này là Hứa Đô, một sứ giả nhỏ nhoi như ngươi lại dám ngang nhiên ăn nối ngông cuồng, bất kính với Thiên tử, bất chỉ Lưu Biểu kia chỉ là Châu Mục một phương, cũng dám nghi ngờ uy nghiêm Thiên tử, làm vậy thật đáng chết! Hạng người này đứng là cuồng đồ, phải chém đầu thị chúng lấy chính triều cương, có tư cách gì ngang hang với ta chứ.
Trình Dục tính tình nóng nảy không kiềm chế được, thình linh quát lớn mấy người phía trên.
- Ngươi mới láo xược! Ngươi đã biết rõ nơi này là triều đình mà vẫn lớn tiếng ồn ào, Thiên tử còn chưa nói lời nào, một tên tiểu quan như ngươi lại dám vượt qua, gào thét triều đình, có biết Thiên tử uy nghiêm, có biết luật pháp nghiêm minh!
Tống Trọng Tử không hề nhượng bộ chút vung bào phục, tiến lên một bước lạnh lùng nhìn, nói với Trình Dục.
- Ngươi nói cái gì?
Trình Dục có chút không ngờ được, chính mình từ lúc nào đã biến thành một tên tiểu quan rồi, Tống Trọng Tử này quả là đáng giận. Nhìn sắc mặt Trình Dục dữ tợn, vẻ mặt phẫn nộ, nhìn chăm chăm vào Tống Trọng Tử giống như là muốn bầm thây vạn đoạn Tống Trọng Tử.
- Khởi bẩm Thiên tử, người này ngang nhiên gào thét nơi từ đường, không coi Thiên tử ra gì, kháng cự thiên uy, có ý mưu phản, thỉnh Thiên tử xử trí.
Tống Trọng Tử nhìn Trình Dục, khom người hành lễ với Lưu Hiệp, nói.
Mấy câu này của Tống Trọng Tử khiến cho Lưu Hiệp xử trí cũng không phải, mà không xử trí cũng không được, nếu thật là xử trí một tiểu quan vô danh thì liền xử trí, không có gì lớn, nhưng Trình Dục không phải là một tên tiểu quan, hắn ở bên cạnh Tào Tháo có quyền cao chức trọng, sao Tào Tháo lại để hắn xử trí Trình Dục được.
Nếu như lúc trước hẳn là hắn sẽ nói câu “Tào Tư Không có ý thế nào”, đem việc này giao cho Tào Tháo xử trí, nhưng lúc trước Tống Trọng Tử đã cố tình nói chỉ nghe danh Tào Tư Không, không nghe thấy Thiên tử, nếu hắn thực sự đem việc này giao cho Tào Tháo, vậy chẳng phải chính hắn đã thừa nhận chuyện này sao. Nhưng nếu thật sự phải xử trí Trình Dục, đây chẳng phải là trở mặt với Tào Tháo sao!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận