Tam Quốc Tranh Phong

Chương 75

... .
Đại trướng trung quân trong đại doanh Giang Đông, Thái Sử Từ đang ngồi trên bàn ăn có rượu và đủ loại đồ ăn, đối diện rõ ràng là lão tướng Giang Đông Hàn Đương.
Hàn Đương nhìn Thái Sử Từ nói:
- Thế nào? Thành công không?
Thái Sử Từ lắc đầu nói:
- Trong huyện Du có người nhìn thấy mưu kế của ta.
- Cái gì? Huyện Du nho nhỏ có ai có thể nghĩ thấu mưu kế này?
Hàn Đương sợ hãi, y tuy tự phụ vào tài cầm binh của minh, nhưng so với người đối diện còn kém rất xa, nếu như y không phải lão tướng Giang Đông e đã sớm trở thành đại tướng lĩnh thứ năm. Thế nhưng trong huyện Du nho nhỏ này thậm chí có người nhìn thấu mưu kế của người đối diện y.
Thái Sử Từ nói:
- Ngươi này có cặp lông mi trắng, tướng quân biết y là ai chứ?
Hàn Đương lắc đầu nói:
- Ta đã gặp người này nhưng không biết y là ai, y có thể gây ảnh hưởng tới việc ngày mai công thành không?
Thái Sử Từ lắc đầu nói:
- Sẽ không, công thành không liên quan tới mưu kế, huống hồ ta biết người này, tự nhiên sẽ không dùng kế sách nhỏ này.
Hàn Đương gật gật đầu, y công thành cũng không thấy người này gây ảnh hưởng gì đối với y, chỉ có điều nghĩ vậy Hàn Đương liền hỏi:
- Tướng quân thực sự không tính truy kích hơn nghìn kỵ binh kia? Phải biết rằng Lưu Kỳ rất có thể ở trong đó.
Thái Sử Từ nói:
- Không cần, ta đã dò xét con đường kia căn bản không có nối ra, bọn họ hẳn là lúc này biết ta hạ trại, vì thế quyết định không quay đầu lại, chỉ có thể tiến về phía trước sau đó lạc trong núi lớn. Phải biết rằng trong núi lớn có rất nhiều khí độc, tùy tiện tiến vào không chỉ không tìm thấy người ngược lại rất có thể hao binh tổn tướng, ngoài ra Lưu Kỳ có ở trong đó hay không còn không rõ?
Hàn Đương tuy biết Thái Sử Từ nói rất có lý nhưng vẫn không yên lòng, chỉ là y vừa mới thất bại không tiện mượn binh Thái Sử Từ.
Đám người Lưu Kỳ dọc theo đường nhỏ trong núi một đường tiến về phía trước, rốt cuộc vào giữa trưa đã đi tới đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới chân núi là một mảnh u cốc, trong u cốc có một dòng suối nhỏ vừa vặn xuyên qua u cốc, hai bên bờ suối có ba bốn mươi tòa phòng ốc phân bố rải rác.
Nhìn thấy phòng ốc, Lưu Kỳ, Cam Ninh, Vương Nghị thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nhếch lên tia tươi cười. Đám sĩ tốt cũng vui mừng khôn xiết, cùng nhau reo lớn.
- Đi thôi, mau xuống hỏi xem rốt cuộc đây là nơi nào?
Lưu Kỳ nói xong liền dẫn đầu đoàn quân tiến về phía chân núi, Cam Ninh và Vương Nghị cũng theo sát phía sau. Đám sĩ tốt cao hứng hồi lâu rốt cuộc bình tĩnh trở lại, theo sát sau lưng ba người Lưu Kỳ.
Xuống dưới chân núi dễ chịu hơn trên núi rất nhiều, hơn nữa đường dưới chân núi cũng dần dần mở rộng, ven đường thỉnh thoảng còn xuất hiện vài khóm hoa, thoạt nhìn dường như có người chuyên môn gieo trồng.
Hai canh giờ sau, Lưu Kỳ dẫn theo hơn một nghìn người xuất hiện dưới chân núi, vừa nãy đám binh sĩ trên núi la lớn đã sớm kinh động người trong thôn. Lúc này bọn họ đều tụ tập ngoài thôn hiếu kỳ nhìn đám người Lưu Kỳ.
Cam Ninh liếc nhìn Lưu Kỳ, rồi tiến lên phía trước hỏi:
- Trong thôn các người có ai là chủ quản không?
Không lâu sau có một ông lão bảy tám mươi tuổi đi tới trước mặt Cam Ninh, nói:
- Lão hủ là trưởng thôn thôn này, xin hỏi các vị là ai?
Cam Ninh bái lạy nói với ông lão:
- Bái kiến trưởng lão, công tử nhà ta ra ngoài săn thú bởi vì truy đuổi một con nai mà lạc vào trong núi, chúng ta vòng vo trong núi vài ngày ngẫu nhiên tìm thấy một con đường nhỏ trên núi, cho nên dọc theo đường mòn xuống núi. Xin hỏi trưởng lão nơi đây là nơi nào? Phụ thuộc quận nào?
Ông lão xem xét đoàn người Lưu Kỳ một phen, nói:
- Đây là thôn Thanh Hà, là thôn xa xôi nhất quận Dự Chương, có lẽ người bên ngoài đã quên chúng ta rồi?
Cam Ninh lại bái lạy ông lão lần nữa, sau đó trở về bên cạnh Lưu Kỳ, nói:
- Đại công tử, bọn họ nói nơi này thuộc quân Dự Chương, vả lại dường như đã chặt đứt liên hệ với người bên ngoài.
Quận Dự Chương cũng là quận tiếp giáp huyện Du, không ngờ vòng vo quanh núi hai ngày vẫn ở quận Dự Chương, chẳng lẽ chúng ta vòng quanh một chỗ. Trong lòng Lưu Kỳ có chút hoài nghi.
Lưu Kỳ tiến lên vài bước tới trước mặt ông lão, khom người hành lễ nói:
- Xin hỏi trưởng lão, trong thôn có đường đi tới nơi khác không?
Lưu Kỳ hiện tại muốn biết nhất chính là trong thôn này có đường thông với bên ngoài hay không, hắn cũng không muốn bị nhốt chết ở nơi rừng sâu này.
Ông lão thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ nói:
- Nơi này chỉ có một con đường thông với bên ngoài cũng chính là con đường các người đến đây.
Lão giả chỉ vào đường núi đoàn người Lưu Kỳ vừa nãy đi tới.
Lưu Kỳ hỏi:
- Không còn đường nào khác sao?
Ông lão chỉ về phía dòng suối nhỏ trong thôn, nói:
- Đường khác chính là dòng suối này.
Lưu Kỳ nhìn dòng suối sâu không quá đầu gối trong thôn, cười nói:
- Trưởng lão nói đùa chứ? Dòng suối nhỏ này sao có thể thông với bên ngoài.
Ông lão cười nói:
- Chỉ cần bè gỗ đủ tốt là có thể theo dòng suối đi ra bên ngoài.
Lưu Kỳ bừng tỉnh, nói với ông lão:
- Đa tạ trưởng lão.
Ông lão cười cười phẩy tay nói:
- Hiện tại con cháu thế gia có lễ phép như ngươi e là không nhiều lắm.
Lưu Kỳ vội nói:
- Trưởng lão quá khen rồi.
Ông lão nói với Lưu Kỳ:
- Trưởng lão cái gì mà trưởng lão, người trong thôn đều gọi ta là Từ lão, nếu ngươi không chê có thể gọi như bọn họ.
Lưu Kỳ liền nói:
- Từ lão.
Từ lão cười cười nói:
- Hiện tại bên ngoài loạn lạc, ai còn để ý lễ nghi này, ta tuy không biết ngươi là người phương nào? Nhưng ngươi có được lễ tiết tốt như vậy có thể thấy được ngươi là con nhà gia giáo, đám hộ vệ có võ lực này cũng rất biết lễ nghĩa, thực sự không biết trong thời loạn lạc này nhà nào có thể có được nhân vật như ngươi?
Lưu Kỳ thấy Từ lão nói, liền hỏi:
- Từ lão biết chuyện xảy bên ngoài?
Từ lão cười cười nói:
- Chúng ta dọn đến núi này cũng đã hơn hai mươi năm, huống hồ ta còn có một lão bằng hữu thường xuyên tới nơi này hái thuốc, mỗi lần đến y đều kể lại chuyện bên ngoài cho ta nghe.
Lưu Kỳ xem xét khung cảnh xung quanh chỉ thấy nơi này cảnh vật xanh tươi, nước chảy róc rách, không khỏi nói:
- Thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh, nếu có thể cùng người thân trú ngụ trong này cũng không tồi.
Từ lão cười cười không nói gì, đúng lúc này một thiếu niên hơn mười tuổi từ bên ngoài chạy tới, hiếu kỳ nhìn Lưu Kỳ nói:
- Ngươi là người từ bên ngoài tới?
Lưu Kỳ gật đầu, nói:
- Uhm, ta từ bên ngoài tới.
Thiếu niên nhìn Lưu Kỳ, ánh mắt lóe sáng nói:
- Ngươi có thể dẫn ta ra bên ngoài được không?
Lưu Kỳ tưởng rằng y nói đùa, tiện miệng nói:
- Bên ngoài hỗn loạn, ngươi là một đứa trẻ chạy ra ngoài làm gì?
Thiếu niên kia buồn rầu nói:
- Trong thôn nhỏ như vậy, ta chỗ nào cũng vui đùa qua rồi, nghe nói bên ngoài có rất nhiều thứ để đùa.
Lưu Kỳ xoa xoa đầu thiếu niên nói:
- Bên ngoài rất hỗn loạn, ngươi là một đứa trẻ đi ra ngoài rất nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận