Tam Quốc Tranh Phong

Chương 593

- Giết!
Trương Nhậm đột nhiên quát lên, dựng cây trường thương lên rồi xông về về miệng núi.
Vài tên tiểu tướng phía sau Trương Nhậm lúc đầu còn sửng sốt sau lập tức liều mạng vot theo, binh lính Ích Châu ở bốn phía cũng xông tới.
Ngay lúc tiếng quát của Trương Nhậm vang lên, binh mã Kinh Châu ở miệng núi vẫn lặng im không nói, lạnh lùng chăm chú nhìn binh lính Ích Châu xông lên.
CHÍU...U...U!... ...
Mưa tên dày đặc đột nhiên được bắn ra, từng tên binh lính Ích Châu ngã xuống đất bỏ mình, từng tên binh lính Ích Châu ngã xuống lại càng có nhiều binh lính Ích Châu vọt lên, từng tên lính nhìn đồng bạn ngã xuống, ánh mắt càng đỏ thẫm vọt lên.
- Trương Nhậm, ngươi có dám đánh với ta một trận!
Trương Nhậm đang lao xuống thì Triệu Vân đột nhiên bước ra cao giọng quát lên, đồng thời tay cầm trường thương chỉ về phía Trương Nhậm.
Lúc này, Trương Nhậm nghĩ rằng nhất định mình sẽ chết, trừ phi giống Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu, tuy nhiên nhìn ánh mắt của Trương Nhậm, rõ ràng đã sinh ra tử ý, nếu để y kiệt sức mà chết chi bằng để cho hắn một cái chết có thể diện.
- Có gì không dám!
Trương Nhậm cười lớn, giẫm chân chạy về phía Triệu Vân, y biết ý của Triệu Vân, tuy không biết vì sao Triệu Vân lại có lòng tin như vậy nhưng nếu Triệu Vân đã có thịnh tình như vậy, y sao có thể cự tuyệt.
- Giết!
Hai trường thương chạm vào nhau, bắn ra từng tia lửa.
Thời gian ác chiến càng ngày càng dài, bất kể là Trương Nhậm hay Triệu Vân đều có ánh mắt sáng ngời.
Bóng thương dày đặc, từng tia lửa lóe ra, hai người giống như kỳ phùng địch thủ, tình hình chiến đấu ngày càng ác liệt, ngoại trừ hai người thì những người khác không thể đến gần.
- Thương pháp giỏi.
Trương Nhậm hét to, trường thương trong tay cũng không chậm, chim hướng phượng thương ra theo từng chiêu, mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí.
- Ngươi cũng không kém.
Triệu Vân cũng tán thưởng một câu, lúc này hai người đã nhìn ra thương pháp của đối phương sử dụng cũng giống mình.
- Cẩn thận, đây là thương pháp ta tự nghĩ ra.
Triệu Vân hít một hơi thật sâu, trường thương trong tay cũng chuyển động theo, lộ ra một luồng sát khí khác với vừa rồi, sát khí vừa rồi tuy dày đặc hơn nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy nhưng lúc này trường thương trong tay Triệu Vân ẩn chứa sát khi rất mờ ảo.
Tựa như rắn độc được ẩn chứa trong bóng thương, không cẩn thận sẽ bị rắn độc cắn trúng.
- Hả?
Trương Nhậm sáng mắt, trong mắt tràn đẩy vẻ vui mừng, trường thương trong tay cũng biến hóa theo, từng chiêu thức lại càng ăn khớp.
Âm thanh va chạm kịch liệt qua đi, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất, chiến trường hỗn loạn lập tức rơi vào im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chỗ hai người giao chiến.
Chỉ thấy Triệu Vân đứng đó, tay cầm trường thương chỉ vào cổ họng của Trương Nhậm, hai người chỉ cách có một ly.
Ở đối diện Triệu Vân, trường thương trong tay Trương Nhậm bị phân thành hai, bị bẻ gãy từ ở giữa thân thương. Trương Nhậm ngạc nhiên nhìn Triệu Vân, hịt một hơi thật sâu vẻ mặt tán thưởng nói:
- Thương pháp giỏi!
Nói xong nhắm mắt lại không nói gì, giống như là chờ đợi cái chết.
- Bắt lại!
Trầm mặc một hồi lâu, Triệu Vân không hạ thủ mà hạ lệnh với binh lính, giết hay không giết Trương Nhậm đều do Lưu Kỳ quyết định.
- Vâng.
Vài tên binh lính Phi Long Vệ xông lên trói Trương Nhậm lại, bắt xuống.
Trương Nhậm lạ lẫm nhìn Triệu Vân, cười lớn nhưng không chống cự mà để Phi Long Vệ mang đi.
Cùng với chiến bại của Trương Nhậm, một khắc sau cũng kết thúc chiến trường ác liệt, trừ hơn phần nửa binh lính bị đánh chết, số còn lại đều bị bắt giữ.
- Bái kiến quân sư.
Triệu Vân bước nhanh tới trước mặt Từ Thứ khom mình thi lễ nói.
- Ha ha, Tử Long vất vả rồi, trận chiến này Tử Long lập công đầu.
Từ Thứ cười ôn hòa nói.
- Quân sư quá khen rồi, nếu không có quân sư nhắc nhở, nói không chừng mạt tướng đã trúng mai phục của Trương Nhậm.
Triệu Vân lắc đầu nói.
- Quân sư, tiếp theo nên làm thế nào?
Triệu Vân nhìn về phía Từ Thứ nói,hiện giờ Trương Nhậm binh bại, toàn bộ Ích Châu rơi vào tay Kinh Châu chỉ là chuyện sớm muộn, Triệu Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Công chiếm Ích Châu cũng không khó, khó là ở chỗ làm thế nào để dung nhập hoàn toàn Ích Châu vào Kinh Châu, khống chế hoàn toàn Ích Châu. Lúc này chủ công đã có tính toán, chúng ta nên sớm ngày đánh hạ hết chư quận Ích Châu.
Từ Thứ nhìn Triệu Vân hài lòng nói, nhưng hẳn là những nơi Triệu Vân đi qua, các quận đều hàng, lúc này bên trong Ích Châu đều trống rỗng nên chính là thời cơ tốt nhất để chiếm đóng, chỉ có như vậy mới có thể cô lập Lưu Chương, không cần tốn nhiều công sức cũng có thể thu phục đại quân Lưu Chương.
Hai ngày sau, những nơi mà đại quân Kinh Châu đi qua thì gần như các thành trì đều mở cử để nghênh đón đại quân Kinh Châu vào thành, với những thành trì này Từ Thứ cũng không để lại đại quân coi giữ mà chỉ để lại vài trăm người trấn thủ trong những thành trì trọng yếu, lần này tới Ích Châu không chỉ có một mình y.
Từ lúc Lưu Kỳ quyết định tiến công Ích Châu thì cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận sự tình thành trì Ích Châu, lúc này tiến đến Ích Châu đám người Y Tịch sớm đã phân phối nhân sự theo sát Từ Thứ cùng đến Ích Châu, mục đích là vì khống chế những thành trì đó.
Hai ngày sau, đại quân Từ Thứ đã xuất hiện tại Thành Đô, Trương Tùng hạ lệnh mở cửa thành ra nghênh đón đại quân Kinh Châu vào thành.
Đương nhiên tới gần tối, sau khi Từ Thứ để lại Hoắc Tuấn và năm ngàn binh mã trấn thủ Thành Đô, Từ Thứ dẫn dắt đại quân dưới trướng đi thẳng tới Miên Trúc, đi theo còn có hai vạn binh mã Ích Châu dưới trướng Mạnh Đạt.
Hai ngày sau, khi Từ Tứ dẫn theo binh mã chạy tới thành Miên Trúc thì một chút hi vọng cuối cùng của Lưu Chương cũng biến mất. Tin tức trước đó đã khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng nhưng vẫn còn ôm một chút ít hi vọng.
Nhưng sau khi thấy Mạnh Đạt và Trương Nhậm, Lưu Chương biết tất cả đã kết thúc. Lưu Kỳ thâu tóm Ích Châu đã thành kết cục đã định, mặc kệ hắn tin cũng tốt mà không tin cũng tốt, lúc này đã không còn con đường sống nào.
Khi Lưu Kỳ đưa quân đến dưới thành Miên Trúc, Lưu Chương mở cửa thành ra đầu hàng Kinh Châu.
……………
- Chủ công, không phát hiện ra hành tung của Lý Nghiêm và Trịnh Độ.
Một ngày sau, dưới sự cố gắng của Gia Cát Lượng và Từ Thứ, Lưu Kỳ đã tiếp nhận xong đại quân trong thành và quan viên Miên Trúc, ngoại trừ Lý Nghiêm và Trịnh Độ bị mất tích thì những người khác đều lựa chọn cùng Lưu Chương quy hàng Kinh Châu.
- Được rồi, không cần tìm kiếm nữa.
Lưu Kỳ khoát tay nói, tuy cảm thấy Trịnh Độ mất tích cũng hơi đáng tiếc nhưng rõ ràng Trịnh Độ không muốn giúp sức cho Kinh Châu, hắn cũng không miễn cưỡng.
- Chủ công, đám người Công Dữ hai ngày nữa sẽ tới Tương Dương, chủ công có muốn gặp bọn họ?
Từ Thứ chắp tay nói. Đám người Tự Thụ đến Kinh Châu, đối với Kinh Châu mà nói thì cực kỳ quan trọng, hơn nữa đám người Tự Thụ, Trương Cáp đều có bản lĩnh không tầm thường, những người này mới đến Kinh Châu, Lưu Kỳ trực tiếp tiếp đón coi như là để trấn an bọn họ.
- Được, ngày mai Nguyên Trực và Tử Long theo ta trở về Tương Dương, nơi này giao cho Khổng Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận