Tam Quốc Tranh Phong

Chương 423

Mã Tắc đột nhiên ngẩng đầu nói với Tuân Văn Nhược.
- Ồ, phó sứ cớ gì nói như vậy, thiên hạ hôm nay không phải là thiên hạ của Hán thất sao?
Trong lòng Tuân Văn Nhược căng thẳng nhưng trên mặt vẫn khong thay đổi nói.
- Nếu có một ngày Tư Không muốn thiên tử truyền ngôi, không biết Văn Nhược tiên sinh sẽ lựa chọn làm như thế nào?
Mã Tắc thuận miệng nói, vừa nói vừa cầm đũa bắt đầu ăn, giống như là không gấp gáp gì.
Sao?
Nghe được Mã Tắc nói như vậy Tuân VănNhược trầm mặc, nếu có một ngày Tào Tháo thật sự bức bách thiên tử thoái vị thì mình nên lựa chọn như thế nào, chẳng lẽ vẫn cứ thờ ơ như hiện giờ …
Vấn đề này lập tức làm khó Tuân Văn Nhược, Tuân Văn Nhược cúi đầu trầm tư, lúc này hắn không biết nếu thật sự có một ngày như vậy mình sẽ làm thế nào, làm trái với lương tâm giúp sức cho Tào Tháo như hiện tại hay là làm quốc sĩ một lần đứng ra phản đối Tào Tháo.
Mấy năm nay hắn luôn tự nói với bản thân mình, đợi cho Tào Tháo thật sự trợ giúp thiên tử thống nhất thiên hạ, nói không chừng Tào Tháo sẽ đem quyền thế trong tay trả lại cho Thiên Tử, cũng có nghĩa là hắn cần gắng sức làm việc chăm chỉ, hôm nay đột nhiên nghe Mã Tắc hỏi vậy, Tuân Văn Nhược mới hoảng hốt. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện mình lại lún sâu như vậy, đã không còn tự chủ được nữa.
Lúc này hắn không thể thốt ra câu Tào Tháo sẽ trả lại quyền thế cho Thiên Tử, bởi vì đó vốn là hi vọng trong lòng hắn mà thôi, chiếu theo như những chuyện Tào Tháo làm hiện giờ, tương lai bất kể thế nào Tào Tháo cũng sẽ không trả lại quyền thế cho Thiên Tử .
Thiên Tử và Tào Tháo lúc này đã như nước với lửa, căn bản là không thể tha cho sự tồn tại của đối phương .
Tuân Văn Nhược ngẩng đầu nhìn Mã Tắc đã dừng đũa đang nhìn mình, trầm ngâm một chút nói :
- Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta liền quy ẩn núi rừng không hỏi thế sự.
- Ồ, Văn Nhược tiên sinh thật sự nghĩ đến ngày đó còn có thể quy ẩn sao, tính cách của Tào Mạnh Đức như thế nào, Văn Nhược tiên sinh hẳn là biết rõ, một người như vậy làm sao lại để tiên sinh quy ẩn núi rừng, hơn nữa toàn bộ Hứa Đô không chỉ có riêng tiên sinh là nghĩ như vậy, đến lúc đó Tào Mạnh Đức sẽ đối phó với bọn họ như thế nào?
Mã Tắc lắc đầu nói.
Kẻ trong cuộc thì mê, người bàng quan thì tỉnh, tình cảnh Tuân Văn Nhược lúc này cho dù hắn biết rõ, toàn bộ quan viên Hứa Đô ôm tâm tư như vậy cũng không ít, những người này cũng không phải không giúp thiên tử, mà là hiện tại thế lực của thiên tử quá mức nhỏ bé, nhỏ bé đến mức ngay cả tư cách đối kháng với Tào Tháo cũng không có. Mã Tắc tin tưởng nếu trong tay Thiên Tử có một chút thực lực đối kháng Tào Tháo, toàn bộ Hứa Đô ít nhất có hơn phân nửa quan viên chọn ủng hộ Thiên Tử.
Hiện tại những người này bất kể là vì tự bảo vệ mình hay là vì lợi ích của gia tộc, hoặc là vì hi vọng trong lòng , đều giúp sức cho Tào Tháo. Làm như vậy sẽ chỉ là càng lún càng sâu, Tào Tháo tính cách đa nghi có thể để cho những người này rời khỏi phạm vi khống chế của hắn hay sao?
Đối với tình thế Hứa Đô hiện này, tuy Mã Tắc chưa hiểu hết nhưng Bàng Đức Công đã nhìn thấu, dưới trướng Tào Tháo có nhiều quan viên như vậy, nhưng có một bộ phận lớn là hướng về phía Thiên Tử. Từ sau khi nhập môn hạ của Bàng Đức Công, Bàng Đức Công không dạy Mã Tắc binh pháp thao lược ngay, mà trước tiên dạy hắn quan sát tình thế, không thấy rõ tình thế cho dù có hiểu rõ binh pháp cũng không có tác dụng gì.
- Chuyện này …
Tuân Văn Nhược do dự một chút rồi cười gượng, hắn biết rõ Mã Tắc nói không sai, một khi quyền lực Tào Tháo át Thiên Tử, sự việc không còn do ông ta quyết định nữa.
Nghĩ vậy Tuân Văn Nhược kinh ngạc đánh giá Mã Tắc một cái, tình thế Hứa Đô mặc dù không phải là phức tạp khó phân biệt, nhưng thiếu niên trước mặt bất quá là một thiếu niên hơn mười tuổi, hơn nữa còn ở ngoài thành Tương Dương xa xôi ngàn dặm, hắn như thế nào lại hiểu rõ tình huống Hứa Đô đến như vậy.
- Ha ha, đây là lão sư phân tích đấy, vãn bối cũng không có bổn sự này.
Mã Tắc thấy Tuân Văn Nhược ánh mắt nghi hoặc, vội lắc đầu nói. Việc này đều là do bình thường hắn nghe mấy người Bàng Đức công nói chuyện, cũng không phải là do hắn nghĩ ra.
- Ha ha, hiện tại nói chuyện này còn hơi sớm, nên nói đến hiện thực, Phó sứ hôm nay tới quý phủ không phải là chỉ để nói chuyện này đó chứ.
Tuân Văn Nhược trong lòng hiểu rõ, tình thế Hứa Đô đích xác không thể gạt được đám người Bàng Đức Công, tuy nhiên, ông ta không tin hôm nay Mã Tắc tới đây là chỉ để nói với hắn mấy câu này.
- Văn Nhược tiên sinh nói không sai, hôm nay ta tới đây là dùng kế phản gián, là tới ly gián quan hệ giữa Văn Nhược tiên sinh và Tào Mạnh Đức, trước đó ta có đi tới quý phủ của lang trung Dương Tu, vừa rồi lang trung Dương Tu vừa lăn vừa bò tới trong phủ Tào Tháo.
Mã Tắc vừa đưa cơm lên miệng vừa nói.
- Ha ha ha ….
Tuân Văn Nhược phá lên cười, nào có ai như Mã Tắc tới dùng kế phản gián như vậy .
Thấy Tuân Văn Nhược như thế, Mã Tắc lắc đầu không nói gì, ban đầu hắn cũng không nghĩ sẽ đến đây dùng kế ly gián Tuân Văn Nhược, theo như tài trí của Tuân Văn Nhược, sao có thể dễ dàng trúng kế của hắn. Hơn nữa Tào Tháo cũng tín nhiệm Tuân Văn Nhược, căn bản không phải chỉ vào những thủ đoạn này là có thể ly gián được.
Bất kể là Quách Gia hay là Tuân Văn Nhược đều có địa vị cực cao trong lòng Tào Tháo, cho dù hắn dùng phương pháp như trong phủ của Dương Tu cũng không có tác dụng gì.
Sau nửa canh giờ, Mã Tắc cơm nước no nên liền rời khỏi phủ Tuân Văn Nhược, mà cùng lúc đó Tào Tháo cũng phái người lập tức mời Tuân Văn Nhược vào phủ Tào Tháo.
Khi Tào Tháo nhận được tin Mã Tắc tới phủ Tuân Văn Nhược thì lập tức thừa nhận đây là kế ly gián của Mã Tắc, mà ngay cả hoài nghi với Dương Tu trước đó cũng giảm bớt không ít. Tuy nhiên, y vẫn muốn biết rốt cuộc Mã Tắc tới phủ Tuân Văn Nhược là có chuyện gì, có phải giống với trong phủ của Dương Tu, đưa một thẻ tre không có nội dung gì giống với trong phủ của Dương Tu.
- Tham kiến chủ công.
Tuân Văn Nhược sắc mặt bình thường, đối với hành động của Tào Tháo hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, Tào Tháo tính cách đa nghi cho dù là chút dấu vết để lại hắn cũng hoài nghi, chớ nói chi là Mã Tắ vào phủ y trong thời gian không ngắn. Thời gian lâu như vậy đủ để trong lòng Tào Tháo có sự hoài nghi.
- Nghe nói Kinh Châu phó sứ tới phủ của ngươi?
Tào Tháo đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Đúng vậy, Kinh Châu phó sứ Mã Tắc đi tới phủ của tại hạ, còn dùng cơm canh trong phủ mới rời khỏi.
Tuân Văn Nhược cũng không giấu diếm, với tai mắt của Tào Tháo, toàn bộ Hứa Đô đều dưới sự giám thị của hắn, giữ kín càng nhắm trùng sự hoài nghi của hắn.
- Mã Tắc có để lại thẻ tre nào không?
Tào Tháo hỏi.
- Thẻ tre thuộc hạ chưa từng thấy thẻ tre nào, Mã Tắc ở lại trong phủ một thời gian ngắn rồi đi, cũng không để lại thẻ tre.
Bạn cần đăng nhập để bình luận