Tam Quốc Tranh Phong

Chương 296

Bàng Thống quay đầu hạ lệnh với Ngụy Diên.
- Vâng.
Ngụy Diên vẻ mặt hưng phấn mang theo một ngàn binh mã rời khỏi.
- Cam Tướng quân, ngươi mang 800 binh mã vọt vào trong phủ Trương Tú bắt sống Trương Tú, nếu phản kháng giết ngay.
Bàng Thống phân phó Cam Ninh bên mình. Trương Tú võ công không kém Cam Ninh, muốn bắt sống cũng không dễ dàng.
- Vâng.
Cam Ninh lập tức thúc ngựa dẫn 800 người phóng đi về hướng phủ Trương Tú.
Chờ mọi người sau khi rời khỏi, Bàng Thống mới nhìn hướng một gã tiểu tướng cuối cùng nói:
- Ngươi mang những người còn lại duy trì trật tự trong thành, trước hừng đông sáng mai không cho bất cứ kẻ nào đi ra, phàm kẻ nào đi ra giết không tha.
- Vâng.
Người này là tiểu tướng Phi Hổ Quân lập tức nhận mệnh phân tán bốn phía người của mình tỏa vào các yếu đạo trong thành.
Thấy mọi người toàn bộ rời đi Bàng Thống mới mang theo hơn mười người còn lại đi về hướng phủ Trương Tú.
Lúc này Cam Ninh đã mang theo 800 người chạy tới bên ngoài phủ Trương Tú, sĩ tốt Phi Hổ Quân bên ngoài phủ Trương Tú gặp đám người Cam Ninh đuổi tới bước lên phía trước nói:
- Cam Tướng quân, không có bất cứ kẻ nào đi vào.
- Được, tiếp tục gác bốn phía, không được thả một người đi ra.
Cam Ninh phân phó vài câu bèn mang theo mọi người vọt vào phủ Trương Tú.
- Thình thịch...
Cam Ninh đập cửa phủ rầm rầm.
- Các ngươi là người nào, dám đến Tuyên Uy Hầu phủ gây rối.
Cửa chính mở rộng, một tên hạ nhân nhìn thấy nhiều đằng đằng sát khí nhìn mình thì sợ hãi, thanh âm run rẩy.
- Mau đưa chúng ta đi gặp Tướng quân, binh mã Tào tặc xâm phạm rồi.
Cam Ninh tiến lên một bước nhìn gã hạ nhân nói.
- Tướng quân đã nghỉ ngơi, các ngươi. . .
Hạ nhân nói xong muốn đóng cửa.
- Làm càn, việc liên quan đến an nguy Uyển Thành, xảy ra sự tình chém đầu của ngươi cũng không đủ, còn không dẫn đường.
Cam Ninh túm tên hạ nhân trách mắng.
- Được được.
Hạ nhân sợ tới mức cả người run lên, run rẩy dẫn đám người Cam Ninh vào phủ đệ.
Cam Ninh tiến vào trong phủ bèn đưa mắt ra hiệu đối với mấy người phía sau một cái, để cho mọi người phân tán ra để khống chế Hầu phủ. 800 người phía sau lúc này chia làm mấy đội tản ra bốn phía, không bao lâu trong phủ liền vang lên âm thanh tiếng kêu giết. Nghe được âm thanh kêu giết người hạ nhân này lại sợ tới mức cả người như nhũn ra.
Trong phủ Trương Tú vốn có ba trăm hộ vệ, mà Phi Hổ Quân đánh bất ngờ lúc này đã xử lý những hộ vệ này bị thương nặng.
Cam Ninh mang theo hai trăm binh mã còn lại, trên đường đi chém chết toàn bộ hộ vệ ven đường mới đi đến bên ngoài một chỗ sương phòng. Cam Ninh phất tay cho người trông chừng hạ nhân, còn mình đẩy cửa vào.
Lúc vào cửa Cam Ninh hết sức đề phòng, nhưng nhìn đến tình cảnh trong phòng là lúc Cam Ninh cũng dở khóc dở cười, trong phòng có một người trung niên đang nằm trên giường, ngáy vang, vẫn còn nồng nặc mùi rượu, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn buồn nôn.
- Người tới.
Cam Ninh hô to.
- Tướng quân.
Hơn mười tên sĩ tốt xông vào, nhìn thấy Cam Ninh có chút kinh ngạc. Bọn họ đang nghĩ đến tình huống trong phòng xuất hiện như thế nào, không ngờ lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
- Đem trói hắn lại.
Cam Ninh chỉ vào trung niên trên giường nói.
- Vâng.
Hơn mười tên Phi Hổ Quân tiến lên trói người trung niên thật chặt.
- Người này là Trương Tú phải không?
Đám người Cam Ninh ra khỏi phòng chỉ vào người trung niên, hỏi.
Tên hạ nhân kia thấy Trương Tú bị trói cực kỳ chặt chẽ thì chấn động gật đầu.
- Đây đúng là Trương Tú.
Khóe miệng Cam Ninh co giật không dám tin tưởng.
- Hôm nay cũng quá thuận lợi nha, chẳng lẽ Sĩ Nguyên thần thông như vậy?
Cam Ninh lắc đầu mang theo Trương Tú đi ra ngoài phủ, gã còn cần đi trợ giúp Ngụy Diên.
Cam Ninh mang theo Trương Tú say như chết ra khỏi Tuyên Uy Hầu phủ thì bắt gặp bốn phía Tuyên Uy Hầu phủ nằm la liệt nhiều thi thể, nghĩ hẳn là hạ nhân và sĩ tốt vừa mới thừa dịp loạn muốn chạy trốn. . .
- Đem những thi thể này dọn sạch một chút.
Cam Ninh chỉ vào những thi thể trong vũng máu nói.
- Vâng.
Lập tức có hơn mười tên sĩ tốt tiến lên dọn sạch thi thể.
- Hưng Bá.
Bàng Thống cấp tốc cưỡi ngựa chạy tới.
- Sĩ Nguyên, đây là Trương Tú.
Cam Ninh hưng phấn chỉ chỉ Trương Tú phía sau.
Lúc này Trương Tú bị gió lạnh thổi qua, lập tức tỉnh lại, giãy dụa muốn đứng lên.
- Tốt, việc này đã hoàn thành một nửa, chúng ta nhanh trợ giúp Ngụy Diên đi.
Bàng Thống cũng không để ý tới Trương Tú trực tiếp quay đầu ngựa lại tiến về trong quân doanh, đám người Cam Ninh đuổi theo phía sau.
Lúc này trong quân doanh Uyển Thành đã loạn cả một đoàn, tin tức Tào tặc công phá Uyển Thành giống như một loại ôn dịch tràn ngập ở trong quân doanh, bên trong có một vài sĩ tốt cuống quít muốn lao ra quân doanh, còn chưa kịp chạy tới cửa đã bị một loạt loạn tiễn bắn thành con nhím. Mắt thấy quân doanh bị phong tỏa, trong quân doanh lại càng hỗn loạn hơn.
- Nghe người trong quân doanh nói, Trương Tú đã đền tội, các ngươi nhanh chóng đi ra đầu hàng, nếu không đây sẽ là kết cục của các ngươi.
Ngụy Diên một người một ngựa vọt vào quân doanh, trong tay còn mang theo một đầu người vẫn chảy máu đầm đìa.
- A! Đó là Tướng quân.
Không biết là ai bên trong kinh hoảng kêu lên một tiếng, ngay sau đó trong quân doanh lập tức quăng mũ cởi giáp khắp nơi tán loạn.
- Là Tướng quân!
- Làm sao có thể? Tướng quân làm sao lại bị người ta giết được?
... ... ...
- Mọi người chớ nghe hắn nói bừa, đó căn bản không phải là Tướng quân, thương pháp của Tướng quân cao minh làm sao có thể dễ dàng bị chém giết như thế, đích thị người này cầm một cái đầu người khác giả mạo đầu Tướng quân rồi.
Trong hỗn loạn, một gã Tướng quân đi ra cao giọng quát.
- Đúng vậy, người này yêu ngôn hoặc chúng, hắn muốn chúng ta buông tha chống cự, mọi người chớ nghe lời hắn. Chỉ cần chúng ta lao ra tìm được Tướng quân, là có thể đuổi bọn chúng ra khỏi Uyển Thành.
Bị tiểu tướng này vừa quát, lại có một gã tiểu tướng khác bừng tỉnh lại cao giọng với mọi người đang hỗn loạn.
- Đó là Tướng quân!
Một gã sĩ tốt giải thích.
- Phốc!
Người sĩ tốt này vừa mới nói dứt lời, đầu đã bị tiểu tướng vừa rồi một đao bổ xuống.
- A!
Nhìn thấy tiểu tướng tàn nhẫn như thế, mọi người vội lui về phía sau mấy bước.
- Còn có ai dám nói Tướng quân đã chết, giết không tha.
Tiểu tướng giơ đầu đầm đìa máu trong tay lên, quát:
- Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường sống, chính là đuổi những người này ra khỏi Tương Dương mới có thể sống sót, nếu không một nhà già trẻ các ngươi đều sẽ gặp hoạ theo.
- Lao ra giết chúng đi.
- Lao ra giết chúng đi.
... . . . . .
Càng ngày càng nhiều binh lính tỉnh táo lại, nghe được tiểu tướng phân tích, một đám cầm lấy vũ khí sắc mặt điên cuồng muốn lao ra ngoài chiến đấu với một ngàn binh mã của Ngụy Diên.
- CHÍU...U...U!
- CHÍU...U...U!
Hai tiếng tiếng xé gió liên tiếp vang lên, binh lính vốn đang kêu gào tựa như bị dội xuống một chậu nước lạnh vào đầu lập tức trở nên mê muội, trong phút chốc lại trở nên yên tĩnh không tiếng động, một đám ngây ra như phỗng nhìn hai gã tiểu tướng đi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận