Tam Quốc Tranh Phong

Chương 411

Nghe được Tân Sưởng nói, Mã Tắc chớp mắt nói, hết nhìn đông lại nhìn tây rồi nhìn xung quanh, thì thầm bên tai Tân Sưởng .
- Chuyện này? Hứa Đô là địa bàn của Tào Tháo, bằng vào hai người chúng ta làm sao là đối thủ của Tào Tháo? hơn nữa trên đường đi chúng ta đã gây không ít phiền toái cho tiên sinh, nếu trở về để phụ thân ta biết người sẽ tức giận.
Ánh mắtTân Sưởng sáng lên, sau đó lại do dự nói.
- Yên tâm, tiên sinh là chính nhân quân tử sẽ không nói ra. Tào Tháo ở Hứa Đô tuy thực lực mạnh, nhưng hắn sẽ không động thủ với hai đứa nhỏ như chúng ta phải không, hơn nữa chúng ta chỉ cho hắn thêm một chút nhiễu loạn chứ không chống chọi hắn.
Thấy Tân Sưởng tâm động, Mã Tắc vội giật dây nói.
- Được rồi, ngươi có chủ ý gì?
Tân Sưởng nhìn thoáng qua Mã Tắc nói, trêm đường đi Mã Tắc ra chủ ý cũng không ít, lần nào cũng thành công.
Vào lúc hai người nhảy xuống ngựa, từ trên chiếc xe ngựa chính giữa Tống Trung cũng xuống ngựa theo.
- Haizzz, hai tiểu tử này! Đây chính là Hứa Đô nhất cử nhất động đều trong sự giám thị của Tào Tháo, đừng náo ra cái chuyện gì nha.
Tống Trung vuốt râu lắc đầu nói, trên đường đi tuy hắn không nhúng tay vào chuyện giữa hai người nhưng cũng âm thầm chú ý tới hai người nhiều hơn.
Hắn muốn xem người mà Lưu Kỳ tự mình dặn dò hắn chăm sóc đến tột cùng là hạng người gì, không ngờ lại biết được hai người này đều là thiếu niên tài năng học thức đều không tầm thường, nếu không phải hai người này đều đã có lão sư, hắn sẽ phải thu hai tiểu tử này làm đệ tử rồi.
Ở trong ba người, Tư Mã Huy, Bàng Đức Công đều có mấy người đệ tử đứng đầu, nhưng duy chỉ có đệ tử của hắn tuy thông minh nhưng lại bị áp đảo ở phía sau, hiện giờ nhìn thấy Bàng Đức Công lại thu được một đệ tử giỏi, Tống Trung không khỏi lắc đầu thở dài.
Tống Trung vừa nghĩ vừa sửa sang lại áo mũ, giậm chân tại chỗ tiến lên, trên người Tống Trung toát ra sự uy nghiêm, vừa không làm cho người khác sợ hãi nhưng cũng khiến cho người khác không thể không nhìn, thong dong mà không cứng rắn.
Mà hai người Mã Tắc vừa xì xào bàn tán cũng sửa sang lại áo mũ, lui ra phía sau vài bước, một tả một hữu theo sát phía sau Tống Trung, bởi vì cách đó không xa đã có một đội nhân mã đi tới chỗ bọn họ .
Cửa thành, một đội nhân mã trong thành chậm rãi đi ra, một người cầm đầu là Tuấn Văn Nhược có quyền cao chức trọng dưới trướng Tào Tháo, lúc này Tuân Văn Nhược một thân quan bào, khí độ bất phàm, làm cho người ta không dám coi thường.
- Nhiều ngày không gặp, Văn Nhược gần đây tốt chứ?
Tống Trung tiến tới trước người Tuấn Văn Nhược ấm giọng nói, thanh âm ấm áp, mềm mại như bạch ngọc, nghe thoải mái dị thường.
- Ha ha , tạ Tống Trung quan tâm, tại hạ rất tốt, từ biết mấy ngày không ngờ hôm nay lại gặp Tống Trọng Tử, thật muốn cùng uống mấy chén.
Tuân Văn Nhược chắp tay nói .
- Tại hạ phụng chủ công chi mệnh tới đón tiếp Tống Trọng Tử, kính xin Tống Trọng Tử không trách đón tiếp chậm trễ.
Tuân Văn Nhược cười cười nói, thanh âm cũng ôn hòa mà không mất đi sự thanh nhã, dáng vẻ thong dong, giống như một người khiêm tốn.
- Không dám, có thể làm phiền Văn Nhược tới đón tiếp thật sự là vinh hạnh của tại hạ.
Tống Trọng Tử cũng chắp tay nói .
Trong lúc Hai người khách khi với nhau thì hai đội nhân mã đã kết hợp làm một đội, trên đường đi có giáp sĩ mở đường, đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng vào trong thành mà đi.
- Nghe nói trước đó Kinh Châu có xảy ra một số chuyện, không biết hiện giờ thế nào?
Tuân Văn Nhược vẻ mặt lo lắng hỏi, giống như là chuyện này không phải do Tào Tháo ở sau lưng phá rồi.
- Ha ha, Kinh Châu luôn luôn yên ổn, vậy làm sao có sự tình gì, Văn Nhược nhất định là bị người ta lừa.
Tống Trọng Tử lắc đầu vẻ mặt không thèm để ý nói, thật giống như trước đó Kinh Châu không hề tồn tại đại loạn.
- Được như thế thì ta an tâm, lại nói Lưu Kinh Châu là bề trên của bệ hạ, nếu Kinh Châu xảy ra sự tình gì, bệ hạ sẽ lo lắng. Trước đo Tư Không vì chuyện này mà không thiết nghỉ ngơi, còn sai người đi tới Kinh Châu tìm hiểu xem có thể giúp đỡ Kinh Châu được chuyện gì, không ngờ hết thảy đều là lời đồn.
Tuân Văn Nhược lập tức lộ ra vẻ tươi cười, cất cao giọng nói.
- Ôi chao, Tào Tư Không trăm công ngàn việc còn vì Kinh Châu điểm này giống như vừng lớn quan tâm đến việc nhỏ, thật sự là để cho ta cảm thấy hổ thẹn.
Tống Trọng Tử xúc động nói.
Hai người ngươi một câu ta một câu , nhìn như hỏi han ân cần, nhưng là âm thầm đối chọi gay gắt, dấu diếm lời nói sắc bén. Làm cho Mã Tắc và Tân Sưởng phía sau Tống Trung trong lòng cảm than.
Mã Tắc thỉnh thoảng đánh giá hai người, giống như là muốn từ trên người họ tìm ra được chút gì đó.
Tuân Văn Nhược hỏi tình hình Kinh Châu, nhưng thật ra là muốn thăm dò hư thực Kinh Châu và nguyên nhân lần này Tống Trọng Tử tới Hứa Đô, mà Tống Trọng Tử chỉ nói một câu đáp trả lại Tuấn Văn Nhược một cách nhẹ nhàng.
Lại nói tiếp Tuân Văn Nhược nhắc Tào Tháo quan tâm Kinh Châu, nhưng thật ra là nói mọi chuyện Kinh Châu đều dưới sự giám thị của Tào Tháo, ý bảo Kinh Châu chớ lộn xộn. Mà Tống Trọng Tử lại nhắc Tào Tháo hao tổn tâm cơ mà đối với Kinh Châu cũng chỉ là gãi ngứa, điều này Tào Tháo hiển nhiên không được tốt lắm.
Âm thầm nghĩ về ý tứ trong lời nói của hai người, Mã Tắc rất bình tĩnh, giờ này khắc này nghĩ tới lời dậy bảo của lão sư Bàng Đức Công, thật sự là khiến trong lòng Mã Tấc cảm xúc thâm hậu.
- Chỉ một Tuân Văn Nhược đã lợi hại như vậy, toàn bộ Hứa Đô có bao nhiêu Tuân Văn Nhược, nghe chủ công nhắc dưới trướng Tào Tháo có một người của Quach Gia rất lợi hại, tài năng còn trên Tuân Văn Nhược, ở trong này làm việc nhất định phải vạn phần cẩn thận. Tuy nhiên quang minh chính đại Tào Tháo cũng không dám làm gì quá mức, lần này nhân cơ hội cho Tào Tháo một bài học. Tuy rằng không thể khiến Tào Tháo tổn thất gì nhưng có thể khiến hắn khó chịu một thời gian.
Nhìn hai người âm thầm hỏi han, Mã Tắc chớp mắt nghĩ biện pháp đối phó Tào Tháo.
ên đường đi có hai người vừa nói vừa cười, giống như một đôi bạn già đã lâu không gặp mặt, không bao lâu đã đi tới chỗ cửa cung.
- Thiên Tử nghe thấy sứ giả Lưu Kinh Châu đến đây, đã cho mời tất cả quan lại tiến cung, muốn cùng bàn chuyện Kinh Châu.
Tuân Văn Nhược nhìn cách cửa cung không xa, thâm ý nói.
- Ồ, làm phiền nhiều quan lại chờ như vậy thật sự là tại hạ làm không tròn bổn phận, vậy chúng ta liền vào trong thôi.
Sắc mặt Tống Trọng Tử có chút cả kinh, vội vàng nói.
- Ha ha, Lưu Kinh Châu trấn thủ một phương tuần thú đại thiên, mấy quan lại chờ chút có sao đâu, nếu Tống Trọng Tử đã nói vậy thì chúng ta liền đi thôi.
Trong mắt Tuân Văn Nhược kỳ quang chợt lóe, kinh ngạc nhìn thoáng qua Tống Trọng Tử, nói.
Tống Trọng Tử không phải là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng lần này gặp lại Tống Trọng Tử lại cho hắn một cảm giác khác trước, lúc trước tuy rằng mỗi lần Tống Trọng Tử đến đây tuy rằng không yếu đuối, dễ bắt nạt, nhưng cũng không cứng rắn, manh mẽ, mà chỉ có thể coi là làm theo phép. Mà lần này tuy rằng nhìn qua Tống Trọng Tử rất ôn hòa, thong dong, nhưng những lời nói lại sắc bén, khắp chỗ đều đối chọi hắn gay gắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận