Tam Quốc Tranh Phong

Chương 359

Vừa âm thầm tự trách mình quá sơ suất đông thời bước chân của Hoàng Cái cũng nhanh hơn vài phần, lúc này ông chỉ có thể hi vọng tướng sĩ giữ cửa thành có thể ngăn cản được Phi Long Vệ tiến công, kéo dài một chút thời gian cho ông. Chỉ cần đuổi tới trước khi Phi Long Vệ ra khỏi thành, hai ngàn Phi Long Vệ này cũng không thể chạy thoát. Tin tức lương thảo đại quân bị đốt cũng tạm thời bị phong tỏa.
Chỉ cần đem tin tức này phong tỏa, mười vạn đại quân mới có thể bình yên vô sự trở về Giang Đông.
.......................................
Một ngàn sĩ tốt Phi Long Vệ ở cửa thành nghỉ ngơi, lúc chứng kiến lủa lớn ngút trời trong thành lập tức bắt đầu chuyển động, ngoài cửa thành có tối đa chưa đến một ngàn binh mã Giang Đông, mà ở trong đại doanh phụ cận cửa thành cũng chỉ có không đến ba ngàn binh mã, hơn nữa Phi Long Vệ đột nhiên tập kích, cửa thành phòng thủ nghiêm ngặt chưa đầy một khắc đồng hồ đã rơi vào trong tay của Phi Long Vệ.
Mà sau đó binh mã Giang Đông nhìn thấy đám Phi Long Vệ cướp thành thì cũng minh bạch nhóm người mình đem rượu thịt ngon để chiêu đãi kia cũng không phải là binh mã Giang Đông, một đám mắt đỏ xông tới tiêu diệt Phi Long Vệ.
Tuy Phi Long Vệ có nhân số ít, nhưng toàn là tinh nhuệ, hiện tại từ trên cửa thành nhìn xuống, binh mã Giang Đông làm sao là đối thủ của bọn họ. Phi Long Vệ giả trang vào thành tiến thoái có kế hoạch, trong khoảng thời gian ngắn binh mã Giang Đông tiến công mấy lần cũng không thành công, tuy nhiên binh mã Giang Đông tới cửa thành càng ngày càng nhiều, không gian để Phi Long quân hoạt động cũng càng ngày càng ít, ưu thế của Phi Long Vệ từng điểm từng điểm bị đánh mất, dần dần Phi Long Vệ bắt đầu xuất hiện thương vong.
Dường như chú ý tới tình cảnh của Phi Long Vệ, binh mã Giang Đông tiến công ngày càng hung hãn, vài tiểu tướng chỉ huy cũng rút binh khí gia nhập chiến đoàn, lần lượt áp chế Phi Long Vệ phản kích, theo thời gian tình hình chiến đấu ở cửa thành ngày càng kịch liệt, tuy Phi Long Vệ đánh mất ưu thế, nhưng vẫn bảo vệ cửa thành chặt chẽ.
.......................................
Triệu Vân lao ra quân doanh không dám dừng lại hút nào, mang theo một ngàn Phi Long Vệ thúc ngựa hướng về phía cổng thành, hắn phi thường rõ ràng nếu Phi Long Vệ bị chặn lại ở trong thành, hai ngàn Phi Long Vệ này sẽ tổn thất hầu như không còn.
Binh mã Giang Đông ở trong thành rất nhiều, hơn nữa phòng ốc khắp nơi đối với kỵ binh mà nói thì cực kỳ bất lợi, chỉ cần chạy ra khỏi Sài Tang thì binh mã Giang Đông cũng đừng hòng đuổi được theo Phi Long Vệ.
- Ngăn chúng lại! Chúng là gian tế của Kinh Châu.
Trên đường đột nhiên có một đội binh mã lao ra, ngăn ở phía trước Phi Long Vệ.
- Giết!
Triệu Vân không dám lãng phí thời gian dẫn Phi Long Vệ trực tiếp lao vào.
Binh mã Giang Đông này cũng không nhiều chỉ có hơn ngàn người, dưới thiết kỵ của Phi Long Vệ cũng không ngăn cản được bao lâu đã tán loạn, mà Triệu Vân cũng bất chấp để Phi Long Vệ đuổi giết mà phóng về hướng cửa thành.
Tuy nhiên, trên đường đi gặp phải binh mã Giang Đông ngày càng nhiều, có đám cho rằng Triệu Vân là địch, có đám cho rằng đám người Triệu Vân là người một nhà, trên đường đi Phi Long Vệ đã không biết gặp mấy đợt binh mã Giang Đông, trong lòng Triệu Vân càng ngày càng gấp gáp.
- Tặc tử đừng chạy!
Một tiếng quát truyền tới, đúng là Hoàng Cái gần đuổi tới nơi., phía sau Hoàng Cái không đến một ngàn binh mã, những binh mã còn lại đều bị Hoàng Cái bỏ lại phía sau, tuy nhiên Triệu Vân có thể nhìn ra sĩ tốt Giang Đông phía sau Hoàng Cái không ngừng đuổi tới.
- Đi mau.
Triệu Vân biến sắc đem thương che ở trước ngựa chém giết sĩ tốt Giang Đông, thúc ngựa vọt ới, một ngàn Phi Long Vệ phía sau cũng không dám chậm trễ một đám không muốn sống thúc ngựa đi.
- Ngăn bọn họ lại.
Hoàng Cái đương nhiên sẽ không để đám người Triệu Vân chạy trốn, một mặt mang theo binh mã Giang Đông đuổi theo, đồng thời cao giọng hô.
Nghe được thanh âm của Hoàng Cái, binh mã Giang Đông ở phía trước Phi Long Vệ cũng quay lại đây ngăn cản phía trước Phi Long Vệ, tốc độ của Phi Long Vệ lập tức chậm lại.
- Người nào ngăn ta phải chết!
Trương thương trong tay của Triệu Vân múa tít, mỗi một lần vung đều có một gã tiểu tướng của Giang Đông bị chém giết tại chỗ, sĩ tốt Giang Đông ngăn phía trước Phi Long Vệ thấy tướng lĩnh bị giết sợ tới mức tránh sang bên.
- Không thể như vậy.
Triệu Vân tuy đánh tan binh mã Giang Đông, nhưng phía trước càng ngày càng nhiều sĩ tốt Giang Đông ngăn cản, mặc dù không tử chiến cùng Phi Long Vệ, nhưng cũng không thoái lui, vì bọn họ ngay trước mặt nên tốc độ của Phi Long Vệ càng ngày càng chậm, mà ở phía sau Hoàng Cái cũng sắp đuổi tới. Một khi Hoàng Cái đuổi tới, binh mã Giang Đông có người chỉ huy, cực kỳ bất lợi đối với Phi Long Vệ.
- Xung phong.
Triệu Vân giơ cao trường thương quát một tiếng, đồng thời thúc ngựa dưới thân.
Một ngàn Phi Long Vệ phía sau Triệu Vân cũng giống như vậy, gắt gao cầm trường thương cùng lao về phía trước, đâm vào sĩ tốt Giang Đông ngay bên cạnh.
- Giết.
Một ngàn Phi Long Vệ đột nhiên phát động trong chốc lát biểu lộ sát khí khiến cho một đám sĩ tốt Giang Đông ở phía trước phát lạnh, ngay sau đó ầm ầm tiếng vó ngựa vang lên, một ngàn con ngựa, một ngàn cán trường thương giống như cả người mang theo gai sắt nện vào sĩ tốt Giang Đông.
Dưới sự tấn công lớn như thế, sĩ tốt Giang Đông ngăn cản một lát đã sụp đổ, nhưng Phi long Vệ cũng không vì vậy mà buông lỏng, tốc độ ngựa càng lúc càng nhanh, lực đạo tấn công càng lúc càng lớn, bất luận binh mã Giang Đông nào chắn trước mặt Phi Long Vệ đều không khỏi bị sụp đổ.
- Đáng chết.
Hoàng Cái thấy sắp đuổi kịp liền chửi ầm lên, cũng không ngừng đuổi theo Phi Long Vệ, tuy nhiên khoảng cách với Phi Long Vệ càng ngày càng xa.
Âm ầm…
Một ngàn Phi Long Vệ giống như là một chỉnh thể bình thướng bất luận sĩ tốt Giang Đông nào cũng không thể ngăn cản bọn họ đi tới, không bao lâu sau đám người Triệu Vân đã chạy tới cửa thành.
Nhìn thấy tại cửa thành đang chiến đấu kịch liệt, Triệu Vân không ngừng lại mà lại càng lúc càng nhanh. Binh mã Giang Đông đang lúc tấn công Phi Long Vệ vốn không phòng bị, trong phút chốc mấy ngàn binh mã Giang Đông bị Triệu Vân chỉ huy Phi Long Vệ đục thủng sụp đổ.
Nhìn cửa thành mở rộng Triệu Vân sắc mặt vui mừng cao giọng quát:
- Ra khỏi thành.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Triệu Vân liền mang theo hai ngàn Phi Long Vệ xông ra khỏi cửa thành, ra khỏi thành không lâu Triệu Vân liền hạ lệnh bày trận ứng phó. Hai ngàn Phi Long Vệ lấy đội hình xung phong quay về phía thành Sài Tang, chỉ cần binh mã Giang Đông dám xông ra khỏi cửa thành, Triệu Vân sẽ chỉ huy Phi Long Vệ đánh tan binh mã Giang Đông.
Hoàng Cái thở hổn hển rốt cuộc cũng chạy tới cửa thành, nhìn thấy cửa thành tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Hoàng Cái vẻ mặt âm trầm, cửa thành chỉ còn lại binh mã Giang Đông, binh mã Kinh Châu nhất định là đã ra khỏi cửa thành rồi.
Bước nhanh vào cửa thành Hoàng Cái liếc mắt thấy được Triệu Vân đã bày trận cách đó không xa.
- Hoàng tướng quân, có dám ra khỏi thành đánh một trận không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận