Tam Quốc Tranh Phong

Chương 595

Tuy Lưu Chương cùng đại quân dưới trướng đã quy hàng Kinh Châu nhưng các nơi của Ích Châu cũng không ổn định, lúc trước chỉ là tạm thời đạt ước định với Lưu Chương, tuy nhiên lúc này Ích Châu đã nhập vào Kinh Châu, thỏa thuận trước đỏ đương nhiên không còn hiệu lực nữa.
Lúc này đối với Kinh Châu mà nói thì phải nhanh chóng ổn định Ích Châu, không phải là ổn định bên trong Ích Châu mà là phòng bị ngoại xâm Ích Châu.
Lưu Kỳ để lại Cam Ninh và Hoàng Trung chính là vì để phòng ngừa vạn nhất, cộng thêm mấy vạn đại quân theo Lưu Kỳ chinh phạt Ích Châu và mấy vạn binh mã Ích Châu quy hàng thì Lưu Kỳ cũng không phải lo lắng Ích Châu sẽ xảy ra biến cố gì, cho dù Lý Nghiêm và Trịnh Độ có âm thầm phá rồi cũng không phải là đối thủ của Gia Cát Lượng, Pháp Chính và Trương Tùng.
Hai ngày sau Lưu Kỳ đã về tới Tương Dương, sau khi đi nghỉ tạm Lưu Kỳ mới gặp đám người Tự Thụ.
- Bái kiến Châu Mục đại nhân.
Vừa vào đến đại điện Tự Thụ đã nhìn thấy Lưu Kỳ đang cười đứng đó, trong lòng cảm thán khom mình thi lễ, lần trước gặp Lưu Kỳ là lúc Lưu Kỳ còn chưa tiếp nhận chức Kinh Châu Mục, thân phận lúc đó chỉ là một Đại công tử, không ngờ chỉ có mấy tháng mà Lưu Kỳ không chỉ kế thừa chức Kinh Châu Mục mà còn mở rộng gấp đôi thế lực của Kinh Châu.
Cũng giống như Tự Thụ, đám người Trương Cáp ở bên cạnh cũng chấn động, những gì mà trên đường bọn họ nhìn thấy đủ để cho bọn họ khiếp sợ.
Bên trong thành Uyển Thành chất cao lương thảo và đồ quân nhu, đóng trong Uyển Thành lại có mấy vạn đại quân, còn có kỵ binh Phi Long Vệ là một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu, bất kể là cái gì cũng khiến mấy người chấn động.
Hơn nữa trên đường đi tới Uyển Thành, bách tính an cư lạc nghiệp, tuy không có binh mã trấn giữ nhưng toàn bộ Kinh Châu đều yên bình dị thường, so với sự rối loạn của những nơi khác thật sự các biệt một trời.
- Bái kiến Châu Mục đại nhân.
Đám người Trương Cáp khom mình thi lễ.
- Ha ha, ta đã sớm nghe danh của các vị, lần này các vị tới Kinh Châu thật sự là vinh hạnh của Kinh Châu.
Nhìn hơn mười người trên đại điện, Lưu Kỳ vui mừng nói.
Chưa nói tới những người khác, chỉ riêng Trương Cáp và Tự Thụ cũng đã là không tầm thường, những người này đến Kinh Châu có thể bổ sung vị trí quan viên còn thiếu của Kinh Châu, tuy Lưu Kỳ đã bắt đầu lựa chọn số lượng lớn nhân tài nhưng người giống Trương Cáp và Tự Thụ thì không phải muốn mà có thể tìm được.
- Châu Mục đại nhân quá khen.
Tự Thụ cười gượng nói. Lúc này bọn họ tới Kinh Châu cũng cảm thấy ngượng ngùng, đám người Gia Cát Lương, Bàng Thống, Từ Thứ dưới trướng Lưu Kỳ đều là những mưu sĩ khó gặp, mà Triệu Vân, Cam Ninh cũng là mãnh tướng ít gặp,cho dù những người này không để ý nhưng bọn họ đến như vậy tất nhiên sẽ khiến cho thế lực dưới trướng Lưu Kỳ bất mãn.
Mặc kệ Lưu Kỳ an bài như thế nào đều sẽ khiến người khác nghi ngờ.
- Các vị lần đầu tới Tương Dương có thể nghi ngơi và chỉnh đốNvài ngày, hiện giờ Kinh Châu đang lúc dùng người, các vị đã lựa chọn Kinh Châu đương nhiên ta sẽ không để cho các vị thất vọng, sau đó sẽ an bài chức vị cho các vị, việc này kính xin các lượng thứ.
Lưu Kỳ chắp tay nói với mấy người, Kinh Châu mới bình định Ích Châu, tuy nhiều nơi cần dùng người nhưng nếu mới đến Kinh Châu mà tùy tiện an bài chức vụ cho mấy người thì có thể gây dị nghị, mặc dù danh tiếng của Tự Thụ và Trương Cáp cả thiên hạ đều biết.
- Châu Mục đại nhân khách khí rồi.
Tự Thụ chắp tay nói. Tuy y không biết tình hình Kinh Châu nhưng đám người mình đột nhiên xuất hiện lại đảm nhiệm chức quan trọng yếu thì cũng không thích hợp, cho dù quyền uy của Lưu Kỳ ở Kinh Châu lớn hơn nữa cũng không có khả năng loại bỏ sự khó chịu trong lòng mọi người.
- Châu Mục đại nhân, Cao tướng quân còn ở Ký Châu, lương thảo của đại quân?
Tự Thụ bận tâm nói.
Lưu Kỳ gật đầu nhìn về phía Từ Thứ, chuyện Cao Lãm ở lại Ký Châu Từ Thứ đã nói cho hắn biết, Từ Thứ che dấu không muốn nói về chuyện lương thảo mà chỉ nói là sẽ cho người chuẩn bị thỏa đáng. Tuy Lưu Kỳ không biết tại sao Từ Thứ lại như vậy nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Từ Thứ.
Thấy Lưu Kỳ nhìn về phía mình, Từ Thứ chắp tay nói với Tự Thụ:
- Công Dữ yên tâm, lương thảo mà Cao tướng quân cần tất nhiên sẽ có người mang tới.
- Đa tạ Nguyên Trực.
Tự Thụ chắp tay nói, nếu Từ Thứ đã nói vậy thì lương thảo của đại quân nhất định không có vấn đề gì.
- Vậy thì chúng tại hạ cáo từ trước.
Tự Thụ đứng lên nói.
Sau khi mấy người ra ngoài, Lưu Kỳ cùng Từ Thứ trở lại thư phòng, không bao lâu sau Giả Hủ và Tân Hiến Anh cũng đến.
- Các ngươi hãy nói với ta tình hình các chư hầu đi.
Sau khi mấy người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Kỳ mở miệng nói.
- Chủ công, Viên Thiệu trải qua thất bại lần này thế lực dưới trướng mười phần giảm đi chín, các thành trì cũng đều bị Tào Tháo công chiếm hơn phân nửa. Tuy Viên Thiêu đã lệnh cho Cúc Nghĩa dẫn đại quân ngăn cản sự tiến công của Tào Tháo nhưng cũng không ngăn cản được lâu. Tuy nhiên Viên Thiêu đã kinh doanh nhiều năm ở Ký Châu và những nơi khác nên thế lực rất lớn, Tào Tháo muốn hoàn toàn đánh bại Viên Thiệu cũng cần một khoảng thời gian.
Giả Hủ mở miệng nói trước.
- Cúc Nghĩa?
Lưu Kỳ kinh ngạc, không ngờ dưới trướng Viên Thiệu còn có một viên đại tướng có thể ngăn cản được sự tiến công của Tào Tháo.
- Chủ công, Cúc Nghĩa này hàng năm dẫn binh mã đi tác chiến với người Khương, binh mã dưới trướng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hơn nữa dưới trướng Cúc Nghĩa còn có một binh mã tên là Đại Kích Sĩ, cho tới giờ vất chiến vô bất thắng, ở Ký Châu và những nơi khác đều có uy danh hiển hách.
Thấy Lưu Kỳ kinh ngạc, Từ Thứ vội giải thích, y ở Ký Châu mấy tháng nên đều tìm hiểu kỹ người dưới trướng Viên Thiệu, trong đó bao gồm cả người tên Cúc Nghĩa này.
- Đại Kích Sĩ!
Lưu Kỳ nheo mắt lại, Cúc Nghĩa thì trong nhất thời hawnsn không nhớ ra nhưng Đại Kích Sĩ thì hắn biết.
- Cúc Nghĩa này tuy dũng mãnh nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, Viên Thiệu rất bất mãn với hắn, nếu không phải đám người Tự Thụ ngăn trở thì chỉ sợ Cúc Nghĩa đã bị Viên Thiệu giết chết rồi! Hơn nữa người này cực kỳ cung kính Điền Phong, lần này Viên Thiệu hạ ngục Điền Phong, rất có thể đã chọc giận người này.
Từ Thứ từ từ nói tất cả nhược điểm của Cúc Nghĩa cho Lưu Kỳ biết, hiển nhiên là điều tra rất kỹ về Cúc Nghĩa.
- Điền Phong?
Lưu Kỳ lắc đầu, người này tuy không tầm thường nhưng lại không hiểu được đạo vi thần, với tính cách sĩ diện của Viên Thiệu thì với cái miệng sắc bén của Điền Phong chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.
- Chủ công, thuộc hạ đã nhiều lần khuyên bảo Điền Phong nhưng người này quyết tử trung với Viên Thiệu.
Từ Thứ lắc đầu thở dài nói
- Không sao.
Lưu Kỳ khoát tay, Lưu Kỳ cũng chưa từng nghĩ người này sẽ đầu hàng Kinh Châu.
- Theo ý kiến của ngươi thì Viên Thiệu có thể ngăn cản được Tào Tháo bao lâu?
Lưu Kỳ quan tâm nhất chính là thời gian, hắn không muốn Viên Thiệu kiêu ngạo nhưng cũng không muốn Tào Tháo kiêu ngạo, điều duy nhất cần làm là khiến Tào Tháo không ngừng chinh chiến, chỉ có như vậy mới không ngừng tiêu hao thế lực và tài nguyên trong tay Tào Tháo, tiêu hao cho đến hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận