Tam Quốc Tranh Phong

Chương 58

Trong khi mọi người đang suy tư, trên trận chiến này lại đột nhiên phát sinh biến hóa.
Keng. . .
Một tiếng vang thật lớn, Dương Linh và Chu Thương cùng lúc chịu phản lực lùi thân về phía sau.
Dương Linh nhìn Chu Thương nói:
- Tiểu tử, ngươi rất khá. Nhưng ngươi đã chọc giận ta.
Chu Thương cũng nói:
- Biệt đặt không tồi, thật lâu không đánh thống khoái như vậy, tiếp đến ngươi phải cẩn thận.
Nói xong hai ngươi lại quấn lấy nhau giao chiến. Chỉ có điều lần này liều mạng, hai ngươi giống nhau đều không muốn lấy mạng đối phương, bọn họ cũng không phòng thủ đối phương. Trong lúc nhất thời hai người cực kỳ nguy hiểm, từng đao từng đao trí mạng, nếu không cẩn thận bị đối trà đao qua thân, nhất định da tróc thịt bong, máu thịt bay tứ tung.
Vào lúc này binh lính song phương quan chiến đều toát mồ hôi lạnh thay bọn họ. Lưu Kỳ nhìn tình hình hai người giao chiến nói:
- Quả nhiên là hai viên hổ tướng.
Mã Trung ở bên có chút do dự cho Chu Thương:
- Chủ công, Chu Thương không việc gì chứ?
Lưu Kỳ lắc đầu:
- Không sao, Chu Thương vào lúc này sẽ không việc gì, hiện tại chỉ là thời điểm so đấu thể lực mà thôi, phải chờ xem hai người bọn họ ai không trụ vững được thôi.
Động tác của hai người hiện tại so với lúc đầu đã chậm lại không ít, Lưu Kỳ phỏng đoán chỉ một khắc đồng hồ nữa hai người sẽ chấm dứt cuộc so đấu.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía đối diện, vừa nãy cửa thành mở có ba người đi ra, ngoài Dương Linh còn có hai người khác. Hai ngươi kia một người hơn bốn mươi tuổi tay cầm đại đao, thân khoác Hoàng Dương Mộc Cung có lẽ chính là Hoàng Trung, một người nữa thân mặc nho bảo có thể thấy không phải tướng lãnh.
Quay đầu nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Người cầm đại đao kia chính là Hoàng Trung, người này võ nghệ cao cường, tài bắn cung hơn người, người này cần phải phiền Cam huynh.
Cam Ninh thoáng liếc nhìn Hoàng Trung:
- Đại công tử yên tâm, nhất định sẽ không để đại công tử mất mặt.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Cam huynh phải cẩn thận người này, đặc biệt Hoàng Dương Mộc Cung sau lưng y, ta sẽ để Mã Trung ở bên quan sát trận giúp huynh.
Cam Ninh gật đầu thúc ngựa tiến lên, dùng kích chỉ vào Hoàng Trung nói:
- Tại hạ Cam Ninh ở đây, ai dám ứng chiến?
Mã Trung cũng nghe theo sự phân phó của Lưu Kỳ đi tới, đứng cách Cam Ninh không xa chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Cam Ninh.
Hoàng Trung và Hàn Huyền liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó thúc ngựa tiến lên phía trước nói:
- Có Hoàng Trung tới lĩnh giáo.
Cam Ninh nhớ kỹ lời dặn dò của Lưu Kỳ trong lòng, tỉ mỉ quan sát Hoàng Trung một phen, Hoàng Trung khiến y có chút tâm tư:
- Người này có thể được đại công tử nhìn trúng, có lẽ không hề tầm thường.
Nghĩ vậy cũng không nhiều lời phóng về phía đối phương.
Hoàng Trung tự nhiên không sợ, cùng Cam Ninh giao chiến một chỗ, hai người bọn họ giao chiến không kịch liệt giống như hai người Chu Thương và Dương Linh, nhưng xem ra bộ dạng cũng vô cùng phấn khích, Hoàng Trung có thể trở một trong ngũ hổ thượng tướng nước Thục sau này, nói về võ công tự nhiên không cần phải nghi ngờ, ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, mà Cam Ninh là thủ lĩnh Cẩm Phàm Tặc dẫn dắt bộ hạ tung hoành vùng Kinh Tương, võ công tự nhiên thấp cũng phải tới cảnh giới Hậu Thiên. Hai người giao chiến kỳ phùng địch thủ, nhất thời khó phân thắng bại.
Lưu Kỳ trải qua vài ngày rèn luyện võ công tuy vừa chạm tới cảnh giới Thối Cốt Kỳ, nhưng ánh mắt của hắn hoàn toàn khác biệt so với người mới bắt đồng, liếc mắt liền nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người.
Hoàng Trung tới Hậu Thiên trung kỳ e là đã vài năm, còn Cam Ninh lúc này vừa mới đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, Cam Ninh nếu muốn thắng Hoàng Trung e là rất khó.
Hoàng Trung trên chiến trường cũng rất ngạc nhiên, y lúc tuổi trẻ võ nghệ bất phàm sớm đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, sau lại bệnh nặng vì thế nhanh chóng rớt xuống. Cảnh giới võ công vào lúc này tuy phân chia không rõ ràng, nhưng người tập võ đều có tiêu chuẩn phán đoán của bản thân. Cam Ninh này tuổi trẻ đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, so với chính mình năm đó cũng không kém là bao.
Khi hai người Hoàng Trung giao chiến, hai người Chu Thương lại phân rõ thắng bại.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, hai người Chu Thương và Dương Linh tách rời, ngựa ngồi xuống tê liệt trên mặt đất, còn hai người Chu Thương từ lưng ngựa nhảy sang một bên, lấy đại đao cắm xuống đất há miệng thở phì phò.
Song phương ăn ý không có phái người xung phong liều chết, mà chỉ phái ra hai người dẫn Chu Thương và Dương Linh quay về trận. Hàn Huyền nhìn Dương Linh vẫn hoàn hảo mới thở phào nhẹ nhõm, Dương Linh không chỉ võ nghệ bất phàm, hơn nữa còn là người y tín nhiệm nhất, trận chiến kết thúc tự nhiên không hy vọng Dương Linh gặp chuyện không may.
Lưu Kỳ nhìn Chu Thương, ánh mắt chợt lóe sáng:
- Nếu như Chu Thương và Dương Linh tiên phong xây dựng một tiểu đội, vậy lực sát thương của tiểu đội này tự nhiên bất phàm, ở trên chiến trường thậm chí có thể quyết định thẳng định của một trận chiến lớn.
Trận chiến giữa Hoàng Trung và Cam Ninh đã trở nên nóng bỏng, Cam Ninh lúc này tâm tình có chút buồn bực, y lúc đầu thế lực ngang bằng đối phương, nhưng đến hiện tại đã bị đối phương đè nén, giao đấu thực sự chịu nép vé. Trước khi giao chiến, lời Lưu Kỳ dặn dò y, y rất coi trọng, nhưng không ngờ vẫn bị đè ép. Y ngay từ đầu không khinh thường đối phương, bèn sử dụng kích pháp y am hiểu nhất, thế nhưng bộ dáng đối phương tuy gần năm mươi, vậy mà đao pháp không hề kém y, hơn nữa còn có thể dễ dàng chặn đợt công kích của y.
Từ khi xuất đạo đến nay, đây là trận chiến y ngột ngạt nhất, từ đầu tới cuối đối phương không cho y một cơ hội.
Không biết từ khi nào Mã Trung ở gần đó đã giương cung cài tiễn trong tay tùy thời cứu trợ Cam Ninh.
- Không hổ là một trong ngũ hổ thượng tướng nước Thục, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lưu Kỳ ở bên thoáng liếc nhìn Hoàng Trung, Cam Ninh ngay từ đầu bị đè ép hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Cam Ninh có thể dựa vào tam trăm kỵ binh cướp doanh Tào có thể thấy được điểm bất phàm, trong mắt hắn nhìn nhận chính là người duy nhất có thể so sánh với Hoàng Trung, không ngờ lại không có ưu thế gì.
Hàn Huyền nhìn tình hình cuộc giao chiến, sắc mặt có chút lo lắng. Ngày hôm qua bọn họ đã bàn bạc, muốn Hoàng Trung giao mật thư co Lưu Kỳ, nhưng hiện tại Hoàng Trung vẫn chưa tìm được cơ hội, thời càng kéo dài đối với bọn họ càng bất lợi, bởi vậy Hàn Huyền không khỏi có chút sốt ruột.
Hoàng Trung tuy đè ép Cam Ninh, nhưng trên mặt cũng không quá vui mừng, ngược lại còn tăng thêm vài phần lo lắng. Cam Ninh và y giao chiến căn bản không để cho y có cơ hội, tiết tấu công kích nhanh, khiến y cũng gia tăng công kích, nhất thời không tìm thấy cơ hội.
Trương Tiện đứng trên tường thành nhíu chặt mày nhìn hai người Hoàng Trung và Cam Ninh phía dưới giao chiến, hai người giao chiến liên tục từ sáng không ngừng nghỉ, như vậy cũng không phải biện pháp. Tuy bên mình hiện tại chiếm ưu thế, nhưng đối phương chưa sử dụng toàn bộ tướng lĩnh, hơn nữa cũng biết bên mình không có tướng lãnh có thể dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận