Tam Quốc Tranh Phong

Chương 288

Lưu Kỳ cười nói.
- Đa tạ Chủ công.
Triệu Vân chắp tay nói, Đối với việc Lưu Kỳ tuyên bố hòa cũng không thấy thắc mắc gì, tuy rằng cảm thấy Hứa Chử chiếm tiện nghi nhưng y cũng không thắng lợi, vậy không phản đối gì.
Mà đằng khác Hứa Chử lại có chút không phục, giận hờn ngồi đó không nói gì.
- Đa tạ Đại công tử.
Tuân Văn Nhược thấy Hứa Chử không nói gì, thở dài chắp tay nói.
- Ha ha ha, Hứa tướng quân không hổ là Đại tướng dưới trướng Tào Mạnh Đức, không ngờ tới Kinh Châu mà chỉ một tiểu tướng cũng đánh không lại, danh dung tướng này chỉ sợ cũng là hư danh rồi.
Đúng lúc này một âm thanh cười trên nỗi đau của kẻ khác vang lên, thao trương đang náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Mọi người nhìn ra, chỉ thấy một gã trung niên hơn ba mươi tuổi đang cười ha ha, chính là Mã Hưu con trai của Mã Đằng. Lúc trước Mã Đằng cũng có ở Hứa Đô tham gia Y Đái Chiếu chém Tào Tháo, có điều sau đó lại chật vật ra khỏi Hứa Đô, bây giờ thấy sứ giả Tào Tháo bị Lưu Kỳ chèn ép, đương nhiên cao hứng mừng rỡ.
Mặc dù Mã Hưu vì muốn hả giận cho phụ thân liền nói điều sỉ nhục Hứa Chử nhưng đúng là sức mạnh tràn đầy, không nói việc từ nhỏ hắn đã tập võ, bên cạnh hắn còn có Bàng Đức là dũng tướng nhất nhì Lương Châu, tuy rằng không sánh được với Triệu Vân, Hứa Chử, nhưng cũng ngang bằng với đám người Mã Trung, hơn nữa Bàng Đức dẫn binh đánh trận cũng không kém.
- Hừ!
Hứa Chử hừ lạnh một tiếng, gã trừng lớn hai mắt nhìn về phía Mã Hưu, nếu không phải lúc này gã chưa bình phục, chỉ sợ gã sớm đã muốn trừng trị Mã Hưu rồi.
- Đại công tử, mời!
Tuân Văn Nhược giả bộ như không nghe thấy gì, giơ chén rượu nói với Lưu Kỳ.
- Văn Nhược tiên sinh, mời!
Lưu Kỳ cười cười, cũng giơ chén rượu lên, nói.
Mặc dù hắn và Gia Cát Lượng khiến Tuân Văn Nhược chịu thiệt thòi, nhưng không phải ai cũng có thể khiến hắn để trong lòng, nhưng Mã Hưu này ở trước mặt Tuân Văn Nhược lại giở mánh khóe đùa giỡn, khác gì lấy đá tự đập chân mình.
Lưu Kỳ cũng chẳng trông chờ gì Mã Hưu trước mặt Tuân Văn Nhược chiếm được chỗ tốt, dù sao mấy đứa con trai của Mã Đằng, ngoại trừ Mã Siêu thì những người khác cũng chẳng có tài cán nổi trội gì.
Sau khi Tuân Văn Nhược và Lưu Kỳ uống cạn chén rượu, mới nhìn tới Mã Hưu, hỏi:
- Ngươi có chuyện gì không?
Xưng hô không khách khí chút nào, nghe được lời này Lưu Kỳ cười cười, không nói nữa. Chẳng qua hắn nghĩ nếu thật sự có chuyện gì, hắn sẽ thay Mã Hưu ra tay, dù sao hắn vẫn có chút kỳ vọng vào Mã Siêu. Nhưng hiện tại chưa tới lúc, nếu thật sự ép Tuân Văn Nhược, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tuân sứ giả thật là kiêu ngạo.
Sắc mặt có chút âm trầm, hành động này của Tuân Văn Nhược rõ ràng là không tôn trọng y.
- Ha ha, nếu ngươi không nói gì cũng không sao, nếu như không có chuyện gì thì đừng có lãng phí thời gian, Đại công tử còn phải động phòng mà vẫn chờ ở đây, cũng chinh là phải nghe ngươi nói linh tinh đấy.
Tuân Văn Nhược khinh thường nói. Trước mặt nhiều người như vậy cũng không có kiêng nể thể diện của Mã Hưu.
- Ngươi…
Mã Hưu đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào Tuân Văn Nhược nói:
- Tại hạ bất tài, nguyện ý nhờ võ tướng dưới trướng Tào Mạnh Đức chỉ bảo, xem có thật là phế phẩm hay không.
- Ha ha, ngươi có tư cách gì để khiêu chiến với Hứa tướng quân, nếu ngươi bị đánh chết, phụ thân mãng phu của ngươi lại bị tức chết thì sao.
Tuân Văn Nhược phất tay, ngăn Hứa Chử đừng giận dữ, không nhanh không chậm nói.
- Hừ! Ai bị đánh chết còn chưa chắc đâu, nếu Hứa tướng quân bị đánh chết há chẳng phải Tào Thào sẽ khóc mất sao.
Mã Hưu cũng nén lửa giận, phản bác khách khí lại trào phúng.
- Ngươi muốn khiêu chiến với Hứa tướng quân?
Tuân Văn Nhược lạnh nhạt hỏi.
- Không sai.
Mã Hưu vùng khỏi tay Bàng Đức, cao giọng nói.
- Được, một khi đã vậy, ngày mai Hứa tướng quân sẽ chờ ngươi ở chỗ này, hy vọng người đừng sợ hãi quá mà trốn mất.
Mã Hưu vừa mới nói xong, Tuân Văn Nhược bật cười nói.
- Ngươi…
Sắc mặt Mã Hưu đỏ bừng, không nói nên lời, hiện tại Hứa Chử bị thương, sức cùng lực kiệt nên y không sợ, nhưng ngày mai có thể Hứa Chử đã bình phục rồi, đến lúc đó y tuyệt đối không phải là đối thủ của Hứa Chử. Y biết lần này mình đã trúng bẫy của Tuân Văn Nhược, bây giờ y tiến thoái lưỡng nan, nếu đáp ứng thì khó giữ được tính mạng, nếu không đáp ứng đương nhiên y sẽ mất mặt.
- Ai!
Bàng Đức đứng bên Mã Hưu thở dài, mưu kế đơn giản như vậy mà cũng có thể trúng bẫy, Bàng Đức không khỏi cảm thán sự lỗ mãng của Mã Hưu. Nhưng mà y làm việc dưới trướng của Mã Đằng, đương nhiên sẽ không thể nhìn Mã Hưu lâm vào tình thế lưỡng nan, Bàng Đức đứng lên nói:
- Công tử thân là sứ giả, không thể cùng người luận bàn, không bằng để cho Bàng mỗ lĩnh giáo võ nghệ của Hứa tướng quân đi.
- Bàng Đức?
Lưu Kỳ đánh giá Bàng Đức, Bàng Đức này cũng là một danh võ tướng, không thể bị Hứa Chử giết chết được. Lưu Kỳ khoát tay nói:
- Ha ha, ngày mai chỉ sợ nơi này cần cho việc khác rồi, chỉ sợ không thể cho hai vị luận bàn rồi, với lại qua hôm này không biết còn bao nhiều ngươi ở lại Tương Dương, nếu có vài người phải vội đi thì đâu có thời gian mà luận bàn võ nghệ.
- Nếu Đại công tử nói như vậy, ta mới nhớ tới ngày mai sẽ phải về Hứa Đô, không thể ở lại lâu ở Tương Dương.
Tuân Văn Nhược thấy Lưu Kỳ vì Mã Hưu mà ra mặt cũng không dây dưa, ngẩng đầu lên nói. Y lên tiếng cũng chỉ muốn sỉ nhục Mã Hưu, không phải bức tử Mã Hưu, thế cục hôm nay ở Tương Dương đã ngoài dự liệu của y, y cần nhanh chóng quay về Hứa Đô, nói lại tình hình cho Tào Tháo.
- Vậy hôm này Văn Nhược tiên sinh cần phải uống thêm vài chén rồi, nếu không không biết khi nào mới có thể tái ngộ.
Lưu Kỳ thở dài nói.
- Đa ta Đại công tử.
Tuân Văn Nhược chắp tay nói.
- Hô!
Thấy Lưu Kỳ ra mặt nói với Tuân Văn Nhược, Mã Hưu và Bàng Đức đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng cảm kích Lưu Kỳ.
- Ha ha, Giản Ung tiên sinh, không biết hiện tại Lưu hoàng thúc thế nào rồi?
Lưu Kỳ cười với Mã Hưu, sau khi nhìn về phía Giản Ung, mặc dù địa vị của Giản Ung ở Thục Quốc không cao, nhưng lúc Lưu Bị chưa có Gia Cát Lượng thì Giản Ung chính là mưu sĩ chính dưới trướng Lưu Bị.
Lần này không biết Lưu Bị phái Giản Ung tới có mục đích gì. Lưu Bị là người như thế nào Lưu Kỳ không biết, nhưng Lưu Bị nổi danh là quỷ xui xẻo, Lưu Bị đến đâu xui xẻo đến đó, hiện tại Lưu Kỳ còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận Lưu Bị. Đối với Kinh Châu bất luận là Lưu Biểu hay hắn đều chưa nắm hoàn toàn trong lòng bàn tay, còn rất nhiều nhân tài hắn chưa chiêu mộ được, đối với Lưu Bị đương nhiên hắn vẫn phải đề phòng.
Theo như lịch sử, sau khi Tào Tháo đánh thắng Lưu Bị lần này, Lưu Bị sẽ trốn tới Ký Châu, sống nhờ dưới trướng Viên Thiệu. Nhưng bây giờ ông ta xuất hiện, rất nhiều chuyện đã thay đổi, ai biết được Lưu Bị có ý nghĩ chạy đến Kinh Châu không, hơn nữa bây giờ Lưu Bị ở Từ Châu, khoảng cách tới Kinh Châu ngắn hơn lúc so với Ký Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận