Tam Quốc Tranh Phong

Chương 442

Triệu Vân suy nghĩ rồi nói.
- Vâng.
- Mọi người rời khỏi phủ Thái thú.
Dưới sự giám thị của Phi Long Vệ, tất cả tôi tớ thị vệ trong phủ Thái thú đều rời khỏi.
- Tướng quân, trong phủ có một người tự xưng là chị dâu của Triệu Phạm, không biết nên xử lý thế nào ạ?
Một gã Phi Long Vệ sĩ tốt chạy tới nói.
- Ồ, mang nàng ta tới đại điện.
Nói xong Triệu Vân liền tung người xuống ngựa đi vào trong phủ, không bao lâu đã đi đến đại điện.
Dưới sự chỉ dẫn của hai gã Phi Long Vệ, có một thiếu phụ mặc váy lụa màu lam đi đến, Triệu Vân vừa nhìn thoáng qua đã bị chấn động, thiếu phụ này tóc mai cao vót, mắt sáng long mày kẻ đen, xinh đẹp vô cùng, cho dù có là Triệu Vân cũng bị làm cho rung động.
Triệu Vân thoáng sửng sốt sau đó lập tức bình tĩnh lại, nhìn nữ tử trước mặt hỏi:
- Ngươi chính là chị dâu của Triệu Phạm?
- Đúng vậy ạ.
Nữ tử cúi đầu thi lễ, giọng nói trong trẻo uyển chuyển lay động lòng người.
- Ngươi có biết Triệu Phạm hiện giờ đang ở đâu không?
Triệu Vân cau mày hỏi.
- Thiếp thân không biết.
Nữ tử khẽ nói, trong giọng nói mang theo sự thê lương khiến cho người ta thương tiếc.
Triệu Vân nhìn nữ tử, thấy nữ tử không giống như là đang nói dối bèn nói:
- Một khi đã như vậy ngươi cứ vào trong phủ nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi ta tìm được Triệu Phạm sẽ thả ngươi đi.
- Đa tạ tướng quân.
Nữ tử khom người thi lê một lần nữa, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm này chính mình làm khó người khác cũng không ít, lúc này nàng lại đang bị giam lỏng không thể tự chủ được, Triệu Vân không làm khó nàng đã là may mắn rồi.
Triệu Vân ra hiệu cho hai gã Phi Long Vệ đem nữ tử trở về.
Đợi cho nữ tử rời khỏi, Triệu Vân mới cau mày đi đi lại lại trên đại điện. Triệu Phạm ngay cả người nhà của mình cũng không mang theo, hiển nhiên là đi rất vội vàng, lúc này có lẽ vẫn đang ở trong thành, vậy thì vì sao người trong phủ lại không gặp Triệu Phạm? Phải nhanh lên đuổi đám người Thái Huân đã rời khỏi Quế Dương mấy canh giờ rồi.
- Tướng quân, đã lục soát toàn bộ thành Quế Dương đều không tìm thấy Triệu Phạm.
Sau nửa canh giờ một gã Phi Long Vệ đi đến nói.
- Ồ, đã lục soát kỹ chưa?
Triệu Vân nhíu mày nói.
- Chủ công, các huynh đệ đã lục tung cả thành lên mấy lần, Triệu Phạm thật sự không có ở trong thành.
Phi Long Vệ cười khổ nói.
- Ta biết rồi, lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sau nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát để hôi họp cùng quân sư.
Triệu Vân khoát tay nói, lúc này quan trọng nhất là cùng Bàng Thống tiền hậu giáp kích bắt Thái Huân, về phần Triệu Phạm kia bắt cũng được không bắt cũng được.
- Vâng.
Sau nửa canh giờ, Triệu Vân để lại một ngàn Phi Long Vệ thủ thành, rồi mang theo một ngàn Phi Long Vệ rời khỏi.
... ... . . .
Trời tối dần, bầu trời không một ánh sao, sắc trời âm u, Bảo Long và Trần Ứng đang tập hợp binh mã trong đại doanh, Bảo Long cho rằng vào lúc này đánh lén sẽ có thể đánh tan đại quân Kinh Châu và bắt sống Bàng Thống, sau đó chiến thắng trở về, bởi vậy trong lòng hai người tràn đầy lòng tin. Hai người dẫn theo năm ngàn binh mã nhân lúc trời tối đi về phía quân doanh của Chinh Nam đại quân.
Trong đại trướng của Chinh Nam đại quân, ngoại trừ Bàng Thống thì Triệu Luy cũng vừa về tới, ban đầu Hoàng Trung cũng muốn đích thân tới đây nhưng lại được Triệu Luy khuyên trở về, ở Quế Dương không có đại tướng xuất thủ, một mình hắn là đủ rồi.
- Quân sư, Triệu tướng quân đã hạ được Quế Dương, sao chúng ta không thừa dịp đánh lén hai vạn đại quân Quế Dương, lúc này đại quân Quế Dương sẽ không có phòng bị.
Triệu Luy nghi hoặc nhìn Bàng Thống.
- Ha ha, bên người Tử Long có một ngàn binh mã, chưa đủ để phong tỏa đường lui của đại quân Quế Dương, chỉ khi chúng ta đả thương nặng đại quân Quế Dương thì hắn mời có thể bắt được Thái Huân.
Bàng Thống lắc đầu nói.
- Trong đại quân Quế Dương, Thái Huân bất hòa với Bảo Long và Trần Ứng, hiện giờ thì còn chưa có chuyện gì nhưng một khi tin tức Quế Dương thất thủ truyền tới tai họ tất nhiên đại quân Quế Dương sẽ náo động, đến lúc đó là thời cơ cho chúng ta đánh tan đại quân Quế Dương.
Bàng Thống nhìn ra ngoài nói.
- Quân sư anh minh.
Triệu Luy chắp tay nói.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, một gã tiểu tướng thi lễ với Bàng Thống nói:
- Tướng quân, quân doanh đối diện điều động binh mã, dường như có động tác gì đó.
- Ồ, lúc này mà điều động binh mã hẳn là muốn tập kịch đại doanh rồi.
Bàng Thống vui mừng nói, lúc đầu còn muốn đợi cho tin tức truyền đến đại doanh đối phương, không ngờ đối phương lại tự tìm đến cửa, bất kể là Thái Huân hay là Bảo Long, chỉ cần bọn họ đến tập kích đại doanh thì hắn sẽ làm cho đối phương bị thương nặng nề, đến lúc đó nhân cơ hội đột nhập doanh trại đối phương, sẽ dễ dàng dánh tan đội quân Quế Dương.
- Triệu tướng quân, xem ra chúng ta cần phải bố trí một chút.
Bàng Thống nhìn Triệu Luy nói.
- Tướng quân cứ việc sắp đặt.
Triệu Luy chắp tay nói.
Một canh giờ sau, Bảo Long và Trần Ứng mang theo mười ngàn binh mã đi tới phía trước của doanh trại Chinh Nam đại quân.
- Đại ca, ngươi từ phía trước, ta ở phía sau, chúng ta tiền hậu giáp kích, Bàng Thống có chắp cánh cũng khó mà thoát được.
Trong bóng đêm, Trần Ứng nhìn Bảo Long nói nhỏ.
- Được rồi, ngươi nhanh lên, một khắc đồng hồ sau chúng ta sẽ cùng nhau tiến công.
Bảo Long gật đầu nói. Trần Ứng cũng gật dầu rồi mang theo năm ngàn binh mã lặng lẽ rời đi.
Một khắc đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Bảo Long tay cầm trường đao, sau lưng đeo cung săn thú, hô lớn một tiếng rồi mang theo năm ngàn binh mã tiến vào đại doanh của Chinh Nam đại quân. Binh linh canh giữ ở cửa đại doanh nhìn thấy Bảo Long mang theo binh mã tiến vào liền xoay người chạy vào quân doanh.
- Giết!
Thấy lính canh cửa dại doanh của Chinh Nam đại quân chạy trốn, Bảo Long càng hưng phấn, trong lòng lại càng coi thường Bàng Thống, thế lực như vậy còn muốn đến tấn công Quế Dương, thật là không biết lượng sức.
Lúc Bảo Long dẫn đầu binh mã tiến vào trong đại doanh thì Trần Ứng cũng mang theo binh mã tiến vào từ phía sau, cũng giống như trước cửa đại doanh, binh lính ở phía sau khi nhìn thấy đám người Trần Ứng cũng chạy vệ đại doanh.
Không có đại quân Kinh Châu ngăn trở, không bao lâu sau Trần Ứng và Bảo Long đã đụng vào nhau.
- Ha ha, binh mã Kinh Châu thật là kém cỏi, thấy chúng ta đánh cũng không dám ngăn trở thật sự là quá kém cỏi.
Vừa nhìn thấy Trần Ứng, Bảo Long đã phá lên cười.
- Không đúng, đại ca, tại sao trong quân doanh lại không có người?
Trần Ứng trấn tĩnh lại, sau khi nhìn đại doanh trống không liền cảm thấy bất an.
- Điều này còn phải nói, đương nhiên là những người này bị chúng ta dọa chạy rồi…
Bảo Long chưa dứt lời đã nhận ra sự khác thường, quan sát bốn phía quân doanh vẻ mặt ngỡ ngàng.
- Giết!
Hai người còn đang sững sờ thì tiếng kêu giết đột nhiên vang lên, Bảo Long và Trần Ứng ngẩng đầu thì thấy xung quanh bỗng nhiên sáng bừng, từ những cây đuốc hai người nhìn thấy binh lính đông nghìn ngịt từ bốn phía đang cầm trường thương lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận