Tam Quốc Tranh Phong

Chương 409

Trong lòng các lộ chư hầu, Phi Hổ Quân xuất động đại biểu cho một loại tín hiệu, chính là Kinh Châu hiện giờ không phải là Kinh Châu lúc trước nữa, Kinh Châu bắt đầu khuếch trương. Liên hệ với một loạt biến hóa mấy tháng nay của Kinh Châu, không thể nghi ngờ cho thấy sự biến hóa này của Kinh Châu có liên quan đến Lưu Kỳ.
Mà cùng lúc đó, Gia Cát Lượng cũng lần đầu tiên đi vào tầm mắt chư hầu thiên hạ, các lộ chư hầu đều không thể tin được, có thể bố trí cẩn thận, nghiêm túc, dồn binh mã Giang Đông đến mức phải nhảy sông lại là một thành niên chỉ có hơn hai mươi tuổi.
Kinh Châu bất ngờ xảy ra biến hóa khiến toàn bộ thiên hạ đều cả kinh, các lộ chư hầu bắt đầu âm thầm nghĩ nên đối đãi với Kinh Châu trước kia chưa từng coi vào đâu này như thế nào.
Các lộ chư hầu đều hiểu Kinh Châu thay đổi giống như thời tiết vậy.
Đối với sự chấn động của chư hầu khắp thiên hạ, Tương Dương Lưu Kỳ hoàn toàn không biết gì cả, lúc này hắn đang vì chuyện ai thay thế Vương Uy chấn thủ Bành Trạch mà phiền não.
Vương Uy là thống lĩnh Phi Hổ Quân, là một trong hai tướng lĩnh trụ cột của Kinh Châu, lại đi trấn thủ một Bành Trạch nho nhỏ là có chút đại tài tiểu dụng ( không biết trọng dụng nhân tài).
Hơn nữa Vương Uỷ thống lĩnh Phi Hổ Quân chiến đâu thắng đó, xưng là chiến vô bất thắng, mà Vương Uy cũng nổi danh là uy mãnh, khiến một mãnh tướng và một chi cường quân như vậy đóng ở Bành Trạch, trong lòng Lưu Kỳ cũng cảm thấy không ổn.
Nghĩ vậy trong lòng Lưu Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, tuy rằng đánh vào Giang Đông có lợi với Kinh Châu, nhưng nếu muốn bảo vệ hai huyện thành nho nhỏ nguy cơ bốn phía này phải là một viên đại tướng của Kinh Châu kìm chế.
- Khổng Minh này đúng là cho ta một nan đề?
Lưu Kỳ lắc đầu cười gượng, tuy nhiên trong lòng thì vui mừng đến cực điểm, chỉ cần có thể ngăn cản Giang Đông quật khởi, cho dù là hai viên đại tướng trấn thủ cũng không tiếc.
Cuối cùng Lưu Kỳ ngẫm nghĩ rồi quyết định Văn Sính chỉ huy mười ngàn Phi Long Quân trấn thủ Bành Trạch, đợi tương lai có người thích hợp mới đổi cũng không muộn.
- Để Văn Sính chỉ huy hai vạn Phi Long Quân trấn thủ Bành Trạch Sài Tang, Cam Ninh thống lĩnh mười ngàn thủy quân đóng giữ Giang Hạ cùng Văn Sính phòng bị Giang Đông, mệnh Mã Lương làm thái thú Giang Hạ trấn thủ Giang Hạ, Gia Cát Lượng và Vương Uy cùng hai vạn thủy quân trở về Tương Dương.
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Giả Hủ nói.
Văn Sinh dẫn đầu mười ngàn Phi Long Quân trấn thủ Bành Trạch đã đủ để ngăn cản sự tiến công của Giang Đông, Cam Ninh dẫn dắt mười ngàn thủy quân phòng bị thủy quân của Giang Đông, nếu liên hệ giữa Văn Sính và Giang Hạ bị cắt đứt, Bành Trạch sẽ bị nguy hiểm. Giang Hạ Mã Lương dẫn dắt mấy vạn binh mã Giang Hạ đủ để trấn thủ Giang Hạ bảo đảm Giang Hạ sẽ không xuất hiện nhiễu loạn gì.
- Vâng.
Giả Hủ gật đầu, múa bút thành văn không bao lâu sau một phần thẻ tre đã hoàn thành, để Lưu Kỳ nhìn sau đó lặp tức phát ra ngoài.
- Chủ công, không biết phái sứ giả đi Hứa Đô chủ công có từng xác định là người nào?
Giả Hủ ngẫm nghĩ một chút nói.
- Ha ha, Văn Hòa có tuyển chọn người nào?
Lưu Kỳ cười cười nói, Nếu trong lòng Giả Hủ không có người thích hợp, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, tuy nhiên nhìn thấy Giả Hủ có thể chủ động xử lý sự vụ của Kinh Châu, trong lòng Lưu Kỳ cũng thật là cao hứng.
- Chủ công, Tống Trọng Tử ở Kinh Châu uy vọng rất cao, hơn nữa việc đi sứ các nơi của Kinh Châu vẫn là Tống Trọng Tử đảm nhiệm, hiện giờ do hắn đưa tấu của Lưu Kinh Châu vẫn thích hợp hơn.
Giả Hủ mặt không chút cảm xúc nói.
Tống Trọng Tử ở Kinh Châu nổi danh cùng với Bàng Đức Công, Tư Mã Huy, uy vọng rất cao, các đệ tử trải rộng vùng Kinh Tương, lôi kéo Tống Trọng Tử không chỉ có thể làm cho đệ tử Tống Trọng Tử giúp sức cho Lưu Kỳ mà còn có thể trấn an cựu thần của Lưu Biểu, nếu không vua nào triều thần nấy cựu thần của Kinh Châu tất nhiên sẽ không an tâm.
Mấy ngày này Lưu Kỳ không ngừng bãi miễn quan viên trước kia của Lưu Biểu, đề bạt một số quan viên trẻ tuổi, mặc dù chỉ là một số tầng lớp quan viên thấp nhất nhưng vẫn khiến cho các vị lão thân chức vị cao bất an.
Bên người Lưu Kỳ bất kể là võ tướng hay là mưu sĩ đều là trẻ tuổi quá mức hơn nữa mấy tháng này ít nhiều lập được chiến công, nếu Lưu Kỳ muốn đề bạt bọn họ đương nhiên là cần bãi miễn mấy vị có chức vị cao trước kia của Kinh Châu.
- Vậy thì do ngươi tự mình đi một chuyến nói cho Tống Trọng Tử biết, việc này có liên quan đến uy nghiêm của Kinh Châu không thể khinh thường, bảo hắn làm việc cẩn thận.
Tống Trọng Tử đã gặp Lưu Kỳ vài lần, đối với hắn ấn tượng cũng không tệ, người này trước kia là một trong những quan viên ủng hộ hắn. nhưng Tống Trọng Tử cũng là người khéo léo không đắc tội ai, lần đi Hứa Đô này không chỉ liên quan đến quyền lực của Kinh Châu, còn liên quan đến sự phát triển sau này của Kinh Châu, Giả Hủ đi thông báo một chút, Tống Trọng Tử sẽ biết nên làm thế nào.
- Để Mã Tắc và Tân Sưởng đi theo hắn đến Hứa Đô du lịch một phen, coi như là học hỏi kinh nghiệm, để bọn họ không cần nhúng tay vào việc cảu Tống Trọng Tử, cũng bảo Tống Trọng Tử không cần xeN vào việc của hai người bọn họ, chỉ cần để cho bọn họ không gặp chuyện không may là được.
Lưu Kỳ đột nhiên nghĩ đến lần gần nhất Tân Sưởng tới đây trong lòng khẽ động.
Tân Sưởng và Mã Tắc tuổi không kém nhau mấy, dễ dàng trao đổi, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Tân Sưởng thì Lưu Kỳ không biết sau này sẽ như thế nào nhưng Mã Tắc thì Lưu Kỳ không thể để cho hắn đi theo con đường của lịch sử.
- Chủ công yên tâm, Tống Trọng Tử học thức uyên bác, trước kia Lưu Kinh Châu không theo xu thế hắn tự nhiên sẽ không xuất đầu lộ diện, lần này hắn đi Hứa Đô không chỉ đại biểu cho Lưu Kinh Châu mà còn đại biểu cho chủ công, ta nghĩ hắn biết nên làm như thế nào.
Cổ Hủ cười cười nói, kỳ thật hắn cũng có chút bận tâm, Lưu Kỳ đổi quan viên Kinh Châu tràn lan cho nên mới nói nhắc nhở.
- Uyển Thành có tin tức truyền lại không?
Nghĩ đến Gia Cát Lượng sẽ lập tức về Tương Dương, Lưu Kỳ nhớ tời Uyển Thành Bàng Thống.
- Tin tức của Uyển Thành cứ ba ngày truyền về một lần, Uyển Thành hết thảy bình ổn, hiện giờ Bàng quân sư và Ngụy tướng quân đã hoàn toàn nắm được chư huyện quanh Uyển Thành, mà Thượng Dung và Phàn Thành tào quân cũng tương đối bình tĩnh, không có khiêu khích gì .
Giả Hủ suy nghĩ một chút nói.
- Vậy hãy để cho Bàng Sĩ Nguyên trở về, chuyện của Uyển Thành giao cho Ngụy Diên,do Ngụy Diên toàn quyền xử lý.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói.
Trong lịch sử Ngụy Diên trấn thủ Hán Trung, ngăn cản Tào binh dài đến mười năm, khiến cho tào bình không vào được một bước, một Uyển Thành nho nhỏ Ngụy Diên còn chưa đến mức không trấn thủ được.
- Ha ha , còn có một việc cần báo cho chủ công, Ngụy tướng quân đã ba lần truyền tin tức là muốn trở về rồi.
Nói đến Ngụy Diên Giả Hủ đột nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận