Tam Quốc Tranh Phong

Chương 426

Khi nghe thấy một tiếng rú vang lên, nhưng tên khái cất này cả người chấn động sau đó túm năm tụm ba rời khỏi đường phố, đi vào một chỗ kín trong ngõ hẻm. con hẻm này ánh sáng cực ít, mà cũng bởi vì chỗ hẻo lánh nên người ngoài ít khi vào, nếu không để ý cũng không ai biết trong ngõ hẻm này có gần trăm tên ăn mày.
Những tên khái cất này ở một chỗ, người cầm đầu là tiểu tướng ngày trước cực lực muốn báo thù. Những sĩ tốt này đều do Thái Huân phái đi để trợ giúp tiểu tướng trả thù Lưu Kỳ. Qua một ngày những sĩ tốt này hóa trang thành những tên ăn mày lén lún tiến vào trong thành.
- Thế nào, người đến đủ chưa?
Tiểu tướng trong mắt tràn đầy ngọn lửa thù hận, thỉnh thoảng lại đảo qua một lượt, trong thanh âm mang theo nồng đậm hận ý.
- Đầu lĩnh, toàn bộ đã đến đủ.
Một gã ăn mày cẩn trọng nói, hắn biết tính tình của vị tiểu tướn này, chỉ cần hơi có chút sai xót sẽ bị hắn đánh chửi, những sĩ tốt này cũng không dám làm trái ý hắn.
- Ử, các ngươi có thăm dò được tin tức gì không?
Tiểu tưởng vui vẻ nhìn mọi người nói.
- Thủ lĩnh, chúng ta thăm dò Uyển phu nhân ngày mai sẽ ra ngoài thành dâng hương cho cha mẹ.
Một tên ăn mày lúc này đứng dậy nói.
- Ồ, việc này thật sao?
Tiểu tướng đột nhiên quay đầu nhìn về tên sĩ tốt kia lạnh lung nói.
- Việc này cực kỳ chính xác, ta đã nghe ngóng, hai năm trước lúc Uyển phu nhân còn chưa tiến vào phủ Lưu Kỳ, hàng năm đều ra ngoài thành dâng hương.
Tên ăn mày miễn cưỡng nói.
- Tốt lắm, vậy ngày mai động thủ, đến lúc đó các ngươi có thể báo thù rồi. Nghe nói Uyển phu nhân xinh đẹp như tiên trên trời, đến lúc đó thưởng cho các ngươi.
Tiểu tưởng nhìn tên ăn mày nói.
- Nói như vậy Tống Trọng Tử lần này đi tới Hứa Đô đã đạt được mục đích.
Trong thư phòng, Lưu Kỳ lộ vẻ mặt hưng phấn nhìn Giả Hủ, mục đích hắn phái Tống Trọng Tử đi Hứa Đô lần này chính là lấy cớ tấn công Hán Trung. Mặc dù hơi phiền phức. Nhưng vì để có được danh chính ngôn thuận, tương lai tấn công Hán Trung sẽ nắm được ưu thế, cho dù là phiền phức cũng đáng được.
Ban đầu hắn nghĩ việc này ắt gặp khó khăn rất lớn, không ngờ dễ dàng thành công như vậy. Mặc dù biết Kinh Châu có thể uy hiếp được Tào Tháo, nhưng Tào Tháo cũng không phải là không uy hiếp được Kinh Châu. Cho dù Tào Tháo không đáp ứng yêu cầu này, Kinh Châu cũng không làm khó Tào Tháo vào lúc này.
- Chủ công, xem ra tình thế Hứa Đô so với tưởng tượng của chúng ta còn phức tạp hơn nhiều, Tào Mạnh Đức Kia nếu không đến bước cuối cùng tuyệt đối sẽ không đáp ứng chủ công dễ dàng như vậy. Hiện giờ chỉ có thể đủ chứng minh, tình thế Hứa Đô đã đủ để cho Tào Tháo cảm nhận được nguy cơ, hắn không muốn có bất cứ rủi ro gì, Ký Châu Viên Thiệu sẽ tạo áp lực không nhỏ cho Tào Tháo.
Giả Hủ cười cười nói, Tống Trọng Tử làm việc càng thuận lợi càng có lợi cho Kinh Châu, hiện tại hắn và Kinh Châu đã cột lại với nhau, sinh tử tồn vong của Lưu Kỳ cũng liên quan đến sinh tử tồn vong của hắn.
- Ừ, tình thế Hứa Đô vô cùng nguy cấp, nhưng Kinh Châu ta cũng không kém hơn chút nào, hiện giờ tại Kinh Châu tuy rằng nhìn qua thì bình ổn, nhưng chư quận của Kinh Châu tuy hiệu trung với phụ thân nhưng không nhất định sẽ hiệu trung với ta. Hiện tại thánh chỉ ở Hứa Đô còn chưa truyền về thì còn có thể duy trì bình ổn tạm thời, nhưng một khi khi thánh chỉ về đến Kinh Châu, các chư quận tại Kinh Châu tất nhiên sẽ rục rịch. Trong Tương Dương thể lực của Thái thị và Lưu Tông đã được thanh trừ sạch sẽ, nhưng những chư quận khác không thiểu người ủng hộ Lưu Tông. Hơn nữa Kinh Châu chư quận từng người tự chiến, hiện tại đã đạt tới bình cảnh, rất dễ mượn cơ hội lần này thống nhất binh mã các chư quận, đến lúc đó mới có thể trên dưới quân lệnh như núi …
Lưu Kỳ thở dài, tình huống hiện giờ của Kinh Châu cũng không đơn giản, tuy Tương Dương nắm trong tay binh lực chủ yếu của Kinh Châu, nhưng chư quận của Kinh Châu cũng càm giữ binh cẩn trọng, từng chư quận đều có đến mấy vạn binh mã, người nhiều thì bốn vạn, ít thì một hai vạn, trong thời gian ngắn khả năng không xuất hiện chuyện gì, nhưng để một thời gian, những người này không tránh khỏi có tư tâm, giống như thái thú Trường Sa Trương Tiện, nếu không phải trong tay Trương Tiện có mấy vạn binh mã hắn tuyệt đối sẽ không dám mưu phản.
Quan trọng nhất là binh mã Kinh Châu phân tán trong các chư quận, bất lợi đối với việc khuếch trương ra ngoài, đối với hành động kế tiếp của Lưu Kỳ thật sự là bất lợi.
- Chủ công muốn mượn cơ hội lần này thống nhất thế lực của Kinh Châu?
Trong lòng Cổ Hủ chấn động và kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, lần này bổ nhiệm ta là Kinh Châu Mục và chiếu thư phong hầu cũng đang trên đường tới, sẽ đễ dàng mượn cơ hội lần này khiến các thái Thú và Tướng phòng giữ tề tụ tại Tương Dương, đến lúc đó mới dẹp yên nọi loạn toàn bộ Kinh Châu.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Nghe Lưu Kỳ nói như vậy … Giả Hủ đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu Kỳ triệu hồi Triệu Vân và Gia Cát Lượng từ Giang Hạ trở về, Lưu Kỳ làm như vậy hiển nhiên là vì chuẩn bị cho chuyện sau này. Lúc này binh mã có thể sử dụng tại Tương Dương không quá mười ngàn người, mười ngàn người này trải qua tuyền chọn kỹ lưỡng, tuy rằng so với Phi Long Quân và Phi Hổ Quân thì kém xa, nhưng so với binh linh bình thường thì tinh nhuệ hơn. Hơn nữa Vương Nghị thống lĩnh hai ngàn Phi Hổ Vệ, Triệu Vân thống lĩnh Phi Long Vệ cũng trở về, đủ để ứng phó bất kỳ tình huống gì.
- Đây là binh mã các chư quân của Kinh Châu, cộng lại còn gấp nhiều lần binh mã Tương Dương, giống như lần này, một khi Phi Long Quân và Phi Hổ Quân thất bại, không ngăn cản được sự tiến công của Giang Đông, thì Kinh Châu lập tức sẽ lâm vào cục diện chia năm xẻ bảy, năm đó Giang Đông Tôn Kiên đánh vào Kinh Châu một đường chiến thắng liên tiếp, bao vậy toàn bộ Tương Dương nhưng binh mã các quận Kinh Châu không có người nào tiến đến cứu viện, nếu không nhân cơ hội này chỉnh hợp thế lực của Kinh Châu, nếu có một ngày binh mã bên ngoài thất bại, Kinh Châu lập tức sẽ lòng người bàng hoàng, Thái thú các quận tất nhiên sẽ rục rịch.
Lưu Kỳ đem thẻ tre trong tay đưa cho Giả Hủ.
Cổ Hủ tiếp nhận thẻ tre nhanh chóng nhìn qua trong lòng hơi chấn động, thế lực các chư quận Kinh Châu thật sự quá mạnh mẽ. Chín quận Kinh Châu bao gồm Nam Dương quận, Nam quận, Giang Hạ quận, Linh Lăng quận, Võ Lăng quận, Quế Dương quận, Trường Sa quận, Chương Lăng quận và Tương Dương quận. Lúc trước trong chín quân Tương Dương thì trực tiếp khống chế cũng chỉ có Tương Dương quận, Nam quận và Chương Lăng quận. trong ba quận thuộc chín quận này thì Tương Dương là nhỏ nhất trong ba quận, Tương Dương quận và Chương Lăng quận là do Lưu Biểu tách từ Nam Dương Quận và Nam quận để thiết lập ra.
Toàn bộ binh mã Kinh Châu tính cả người già thì ít nhất có gần ba mươi vạn binh mã, mà ba mươi vạn binh mã này mặc dù bên trong có nhiều lão ấu nhưng chiến lực của bọn họ cũng không kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận