Tam Quốc Tranh Phong

Chương 580

Đó chính là Lôi Đồng vừa mới nhắc tới.
Lúc này sắc mặt Lôi Đồng giận dữ, giống như là bởi vì xảy ra chuyện gì đại sự mà tức giận vậy. Vừa mới nhận được tin Kinh Châu không ngờ lại đưa tới hai phong thư cho Lý Nghiêm, điều này khiến cho Lôi Đồng vốn đã căm hận Lý Nghiêm lại càng khó mà giữ bình tĩnh, lập tức muốn vào trong lều lớn của Lý Nghiêm, muốn nhìn thấy Lý Nghiêm này có phải thật sự âm thầm cấu kết với Kinh Châu hay không.
Xông vào lều lớn liếc nhìn thấy phong thư trên tay Lý Nghiêm, vẻ hoài nghi trong mắt lại nặng hơn mấy phần, mặt âm trầm đi đến chỗ Lý Nghiêm.
Nhìn thấy Lôi Đồng nổi giận đùng đùng xông vào, trong lòng Lý Nghiêm không biết làm sao, chỉ đành cười gượng, lần này y thật sự trúng gian kế của Gia Cát Lượng rồi.
Lôi Đồng bước vài bước đã tới trước Lý Nghiêm ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Nghiêm hỏi:
- Nghe nói Kinh Châu gửi cho Lý tướng quân hai phong thư, không biết ta có thể vinh dự xem qua một chút được không?
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lôi Đồng lại không khách khí lấy được phong thư trong tay Lý Nghiêm, chỉ nhìn thoáng qua đã đưa ánh mắt sắc bén về phía Lý Nghiêm:
- Lý tướng quân đang viết thư sao?
Phong thư trong tay Lôi Đồng chỉ có một câu, “Tự với quân sư, thuộc hạ hổ thẹn…” ngoài dòng đầu này ra đều trống. Hai câu nói thực sự cũng nói rõ rằng Lý Nghiêm và Kinh Châu có cấu kết, thậm chí Lý Nghiêm này rất có thể là thám tử của Kinh Châu, nếu không sao lại tôn xưng Gia Cát Lượng là quân sư, thế nào lại tự xưng mình là thuộc hạ?
Trong lòng cười gượng, sắc mặt Lý Nghiêm lạnh lùng nói:
- Lôi tướng quân tự ý xông vào lều lớn của tại hạ có phải là không ổn hay không?
- Không ổn? Ngươi âm thâm cấu kết Kinh Châu, bán chủ cầu vinh, đừng nói là xông vào lều lớn của ngươi, nếu như chém chết ngươi thì có gì không được?
Lôi Đồng lạnh giọng quát, trong mắt đã lộ rõ sát khí.
- Hừ, có phải cấu kết với Kinh Châu hay không thì không phải chỉ một mình Lôi tướng quân nói là được. Tướng quân chỉ dựa vào một phong thư làm sao có thể kết luận rằng tại hạ cấu kết Kinh Châu? Tại hạ tuy rằng bất tài, nhưng cũng là chức giám quân, tướng quân tùy tiện vu cáo, há không phải là muốn mưu phản sao?
Lý Nghiêm cũng không khách khí, lúc này y đã không còn đường lui, kế phản gián của Gia Cát Lượng dù y không mở phong thư ra cũng sẽ trúng kế, trong lòng lại có chút không cam, đối với tên Lưu Chương này y cực kỳ hiểu rõ, một khi Lưu Chương biết y đã từng nắm giữ quyền cao chức trọng ở Kinh Châu, hơn nữa từng có liên hệ với đại tướng Văn Sính, tất nhiên sẽ hoài nghi y, một khi đã hoài nghi tất cả đều uổng công.
- Tướng quân, ở đây còn một phong thư.
Đột nhiên một tên tiểu tướng nhặt trên đất một phong thư giao cho Lôi Đồng. Lần này Lôi Đồng đến thực sự không phải một mình, mà là dẫn theo hơn mấy tram thân binh dưới trướng, đám thân binh này đều là một tay gã cất nhắc, trung thành và tận tâm với gã.
- Ừ?
Lôi Đồng nhận phong thư, vừa nãy còn nghi hoặc Lý Nghiêm này đã giấu bức thư khác ở chỗ nào rồi, lúc này thấy phong thư rồi tự nhiên lại cực kỳ chú ý.
Cầm lấy phong thư chỉ nhìn thấy con số trước mắt, hai mắt Lôi Đồng trừng trừng, lộ sát khí nhìn Lý Nghiêm:
- Không ngờ ngươi lại là thám tử Kinh Châu, hơn nữa địa vị cũng không thấp, lần này ẩn thân ở Ích Châu ta có phải là muốn lấy công chuộc tội, trở lại Kinh Châu hay không?
Nhìn thoáng qua nội dung trên phong thư, lại liên tưởng đến câu nói trên lá thư vừa rồi, rõ ràng là Lý Nghiêm sau khi đọc phong thư này đã quy phục Gia Cát Lượng, hơn nữa nhìn cách xưng hô trên phong thư kia, Lý Nghiêm này rõ ràng là đã quyết định quay trở về Kinh Châu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi Đồng tức giận dữ dội, ánh mắt nhìn Lý Nghiêm giống như là nhìn người chết vậy
- Cây ngay không sợ chết đứng, trọc giả tự trọc, ta cũng với Kinh Châu đã không đội trời chung, sao có thể trở về Kinh Châu lần nữa, những phong thư này không nói lên được điều gì, Lôi tướng quân như vậy có phải có chút quá đáng rồi.
Tuy rằng vẫn cứng rắn như cũ, nhưng lại không giống như vẻ hung hăng ép người lúc nãy.
Cảm nhận được thay đổi của Lý Nghiêm, trong lòng Lôi Đồng càng thêm xác tín rằng Lý Nghiêm này đã âm thầm cấu kết Kinh Châu, biểu hiện của Lý Nghiêm rõ ràng là chột dạ. Nghĩ vậyLôi Đồng không chút do dự quát:
- Người đâu, bắt tên phản nghịch này lại cho ta, nếu có phản kháng thì giết ngay lập tức!
Nói xong Lôi Đồng rút thanh trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Lý Nghiêm:
- Ngươi tốt nhất nên bó tay chịu trói, đến trước mặt Chủ công nói cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng.
- Ngươi dám!
Trong lòng Lý Nghiêm hoảng sợ bất định, Lôi Đồng này không ngờ lại muốn bắt y, thậm chí y có thể cảm nhận được sự vui sướng trong ánh mắt của Lôi Đồng khi người khác gặp họa. Lôi Đồng này dường như ước gì y sẽ phản kháng, sau đó lập tức giết y ngay.
- Có gì mà không dám.
Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng, thanh trường kiếm trong tay chỉ vào Lý Nghiêm, hạ lệnh.
- Vâng.
Mấy viên tiểu tướng đi theo Lôi Đồng ào ào rút binh khí tiến đến bao vây Lý Nghiêm lại, muốn bắt Lý Nghiêm.
- Khoan đã!
Lý Nghiêm bước đến trước lạnh giọng quát.
- Ừ?
Lôi Đồng híp mắt nhìn Lý Nghiêm, ánh mắt lóe lên, Lý Nghiêm này dương như vẫn còn dựa vào cái gì đó, lập tức không quan tâm đến việc này mà quát lần nữa:
- Bắt lấy!
Nói xong Lôi Đồng tự mình bước về phía trước, chuẩn bị bắt lấy Lý Nghiêm, trong lòng gã đã có chủ ý, không quan tâm Lý Nghiêm này có chịu trói hay không, gã đều phải giết Lý Nghiêm trước.
- Các ngươi muốn làm phản hay sao?
Lý Nghiêm quát, đột nhiên lui về phía sau vài bước nhấc thanh trường kiếm trên bàn lên, rút ra, trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo cho thấy đó là một thanh bảo kiếm.
- Đây là bội kiếm của chủ công, các ngươi còn dám làm càn không?
Dứt lời, một luồng sát khí lạnh lẽo từ trên người Lý Nghiêm bùng phát ra, khiến mọi người trong đại trướng đều kinh sợ.
- Sao lại có thể?
Nghe câu nói của Lý Nghiêm, Lôi Đồng co đồng tử lại gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong tay Lý Nghiêm, sau khi xác định thanh trường kiếm này đích thị là của Lưu Chương, Lôi Đồng hít một hơi thật sâu sắc mặt biến đổi không ngừng.
Lý Nghiêm sao có thể đạt được bội kiếm Lưu Chương khâm ban, vậy địa vị của y trong lòng Lưu Chương phải cao hơn so với mình tưởng tượng, người như vậy cho dù là có chịu tội lớn hơn nữa cũng cần Lưu Chương đích thân gật đầu mới có thể chém giết được, nếu như chém y ở đây, há chẳng phải là không coi Lưu Chương ra gì sao?
Không chỉ có Lôi Đồng lo sợ bất định do dự không quyết, ngay cả đến mấy tên tiểu tướng đi theo Lôi Đồng cũng đầy nghi hoặc, thậm chí còn có mấy phần kinh hoảng, phải biết rằng ngay cả Lôi Đồng đều chưa từng được Lưu Chương ban thưởng bội kiếm, Lý Nghiêm này không ngờ lại được Lưu Chương ân sủng như vậy, hôm nay đắc tội hắn rồi, hôm sau cho dù là Lôi Đồng thì cũng chưa chắc đảm bảo được bọn chúng.
Thấy trường kiếm trong tay chấn nhiếp được mọi người, Lý Nghiêm bước lên một bước, sắc mặt lạnh lùng nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận