Tam Quốc Tranh Phong

Chương 271

- Phi Long Quân Văn Sính tướng quân cẩn thận dị thường cũng tương tự như tính cách của ngươi, hai người các ngươi mới có thể đủ hợp. Về phần Phi Long Vệ, ta đã tìm cho ngươi một người, người này họ Triệu danh Vân tự Tử Long, trong loạn quân có thể lấy thủ cấp tướng địch, can đảm, trung nghĩa vô song. Người này cũng giống ngươi đáp ứng tới dự hôn lễ của ta trước, về phần mời chào người này như thế nào còn phải xem bản lãnh của ngươi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Làm sao Đại công tử có thể khẳng định ta sẽ dốc sức vì ngươi?
Gia Cát Lượng tò mò nhìn Lưu Kỳ, ngay cả y còn chưa xác định được lòng mình, mà người này cũng đã khẳng định mình sẽ hiệp lực cho hắn rồi.
- Ngươi coi trọng Kinh Châu.
Hai mắt Lưu Kỳ như điện nhìn thẳng vào Gia Cát Lượng nói:
- Ngươi không có lựa chọn nào khác, có ta ở đây không ai có khả năng cướp lấy Kinh Châu trên tay ta, dù là Lưu Bị cũng không được. Ngoại trừ Kinh Châu ta không biết ngươi còn có thể đi tìm nơi nào nương tựa vào, Lưu Bị? Tôn Sách? hay là Tào Tháo, Viên Thiệu?
- Những người này nếu ngươi muốn tìm thì đã sớm đi tìm nơi nương tựa rồi, vì sao còn ở lại, mặc dù là tương lai Lưu Bị tới Kinh Châu, hắn làm sao có thực lực cướp lấy Kinh Châu từ tay ta, dù là có ngươi cũng không có bất kỳ khả năng nào. Mà ta dù không có bản lĩnh gì nhưng coi giữ Kinh Châu vài thập niên cũng có thể kéo bọn họ đến chết.
Số tuổi là vốn liếng lớn nhất của hắn, mặc dù là đánh không lại Tào Tháo, Lưu Bị, nhưng chỉ cần sống lâu hơn bọn họ là được rồi.
- Ngươi sao lại tự tin như vậy, Kinh Châu tuy rằng giàu có nhưng trong mắt của ta cũng không phải không có kẽ hở, chỉ cần nắm lấy cơ hội là có thể đánh hạ được Kinh Châu.
Gia Cát Lượng cười nói.
- Có lẽ ngươi rất có tài năng, nói không chừng Bàng Sĩ Nguyên, Từ Nguyên Trực đều không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có hai người bọn họ ít nhất ta có thể duy trì kết quả bất bại, trên tay ngươi không binh không tướng lại không có lương thảo đồ quân nhu và địa phương vững chắc, sớm muộn gì cũng bại.
Lưu Kỳ cười lạnh nói, cho dù Lưu Bị có nhiều binh mã hơn nữa, Gia Cát Lượng cũng không có phần thắng.
Đây là Kinh Châu, chỉ cần hắn không chết Lưu Bị cũng không dám quang minh chính đại mưu đoạt Kinh Châu, nếu không cái danh nhân nghĩa chỉ sợ cũng không có chút ý nghĩa nào. Hơn nữa cho dù Lưu Bị có quang minh chính đại tiến đến đánh chiếm Kinh Châu cũng không có phần thắng nào. Thực lực Kinh Châu vượt xa Lưu Bị, điều này không cách nào thay đổi. Gia Cát Lượng dù mạnh đến mấy chung quy cũng chỉ có một mình, Lưu Kỳ không tin hắn ta có thể đồng thời đối phó được với Bàng Thống và Từ Thứ. Trong lịch sử, Kinh Châu bị vây trong chiến loạn lại phân liệt làm theo ý mình mới bị Lưu Bị thừa dịp tiến vào.
- Xem ra Đại công tử không có ý định thả ta rời khỏi Tương Dương rồi.
Gia Cát Lượng cười nhạt một tiếng nói. Lưu Kỳ nói như thế chẳng qua là khiến cho y nguyện trung thành mà thôi, với tài trí của Lưu Kỳ tự nhiên sẽ không tha cho y rời khỏi phá hư kế hoạch của Lưu Kỳ.
- Đúng vậy, lần này cho dù ngươi không đến Tương Dương ta cũng sẽ sai người ép buộc ngươi đến.
Lưu Kỳ cũng không giấu diếm nói. Có lẽ ảnh hưởng từ đời sau nhưng từ tận đáy lòng Lưu Kỳ không hi vọng đối nghịch với Gia Cát Lượng, càng không hi vọng Gia Cát Lượng hiệu lực vì người khác.
Cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng, Lưu Kỳ thấy Gia Cát Lượng trong lịch sử có chút không đáng, có tài năng nhưng lại sinh không gặp thời, ý định thay trời đổi đất cuối cùng sắp thành thì binh bại, Lưu Kỳ sống lại không hi vọng chuyện như vậy lại phát sinh.
- Khổng Minh nào dám không tòng mệnh.
Gia Cát Lượng khom người nói. Y biết rằng nếu không nguyện trung thành theo lời của Lưu Kỳ mà nói, chỉ sợ sẽ bị giam cầm hết nửa đời còn lại rồi, hơn nữa y đối với tính quả quyết của Lưu Kỳ cũng phi thường thưởng thức.
- Ha ha, đa tạ.
Lưu Kỳ đứng dậy thi lễ với Gia Cát Lượng, nhấc chén trà trên bàn khom người đem đến trước mặt Gia:
- Chén trà nhỏ này coi như là ta vì sự tình vừa rồi mà bồi tội.
- Chủ công lễ lớn như vậy Không Minh nào dám nhận.
Lưu Kỳ làm như thế Gia Cát Lượng vội đứng dậy hạ bái, một tia bất mãn đối với Lưu Kỳ vừa rồi cũng tan như mây khói.
- Khổng Minh xin đứng lên.
Lưu Kỳ hưng phấn tiến đến nâng Gia Cát Lượng dậy. Hiện tại dưới trướng hắn có Gia Cát Lượng, Bàng Thống và Từ Thứ, đối với tương lai cũng thêm vài phần tin tưởng, ít nhất không cần lo lắng bị người khác bắt nạt rồi. Hơn nữa nói không chừng có thể thống nhất thiên hạ.
- Lần này tiến đến tìm Khổng Minh còn có một việc muốn như Khổng Minh hỗ trợ.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Kỳ mở miệng.
- Chủ công cứ việc phân phó là được.
Gia Cát Lượng nói.
- Ngươi biết hôn lễ của ta vào ngày mai chứ?
Lưu Kỳ thở dài nói.
- Chủ công vì thế cục hôn lễ mà lo lắng.
Đối với tình hình thành Tương Dương Gia Cát Lượng rõ như lòng bàn tay, y cũng thật không ngờ một cái hôn lễ nho nhỏ lại khiến cho gợn sóng lớn như thế.
- Nếu thế lực Chủ công đã thành, vì sao lại phải che dấu.
Gia Cát Lượng lấy tay dính chút nước vẽ vài nét trên bàn bản đồ Cửu Châu nói:
- Trước mắt chủ công cái gì cũng không thiếu, duy chỉ thiếu uy vọng. Chủ công tuy rằng ở Tương Dương như mặt trời ban trưa, nhưng thiên hạ có bao nhiêu người biết đến chủ công chứ?
Nghe được câu nói Gia Cát Lượng Lưu Kỳ chấn động. Không sai, hắn hiện tại võ tướng mưu sĩ cũng không thiếu, duy chỉ thiếu chính là uy vọng, mặc dù có Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Từ Thứ nguyện trung thành dưới trướng nhưng ngoại trừ những người này không có những người khác có thể dùng. Chẳng lẽ có nhiều việc đều cần ba người này tự mình xử lý cũng không phải, hắn không có uy vọng, không có danh tiếng thì nào có ai tiến đến tìm hắn làm nơi nương tựa. Tương lai mặc dù có Tân Bì đầu hàng cũng không có khả năng mời chào những người dưới trướng Viên Thiệu đi theo.
Hắn luôn suy nghĩ để tiến lên nhưng không để ý điểm này, Lưu Bị sở dĩ có thể chiếm cứ Kinh Châu cát cứ Tây Nam, nguyên nhân lớn nhất là do danh nghĩa nhân nghĩa hoàng thúc của ông ta.
- Ừm?
Nghĩ vậy Lưu Kỳ không khỏi đánh giá lại Gia Cát Lượng. Hôm nay tuy nói là y bức bách Gia Cát Lượng, hiện tại xem ra hết thảy chỉ sợ đều là chủ ý của Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền đồng ý mà thôi.
Thấy Lưu Kỳ đánh giá chính mình, Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười gật đầu. Y quả thật nếu không có ý định tìm nơi nương tựa Lưu Kỳ, cũng sẽ không tiến đến Tương Dương, đến Tương Dương chẳng qua là đến trước xem thôi. Y đến Tương Dương mấy ngày nhất cử nhất động của Lưu Kỳ đã sớm tìm hiểu rõ ràng.
Hơn mười năm thời gian đầu không có bất kỳ điều gì đáng nói, bị gia tộc Thái thị và Thái phu nhân chèn ép sống đến hôm nay, nghe nói hắn thể nhược nhiều bệnh, yếu đuối vô cùng, nhưng mấy tháng nay lại khác biệt dị thường, mỗi khi làm việc nằm ngoài dự đoán của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận