Tam Quốc Tranh Phong

Chương 285

- Xem ra địa vị của Gia Cát Lượng trong lòng Lưu Kỳ cao hơn so với ta tưởng.
Ánh mắt Tuân Văn Nhược lóe lên, chính là đang suy nghĩ có nên ngăn cản Hứa Chử tiếp tục không.
Hứa Chử vốn là người nóng tính, lúc trước bị Gia Cát Lượng quát lớn một tiếng khiến cho gã có cảm giác mất thể diện, tức giận không ngừng, lúc này lại bị lời nói lạnh nhạt của Lưu Kỳ uy hiếp, trong lòng càng thêm phẫn nộ, có thể nói đã bùng nổ rồi, chỉ cần đẩy đầu giáo là có thể khiến Gia Cát Lượng vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
Trên giáo trường, gần như tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Chử và Gia Cát Lượng. Hứa Chử ở Kinh Châu kiêu ngạo vậy, hiển nhiên là không coi Kinh Châu ra gì, chư vị đang ngồi dưới hầu hết là người của Kinh Châu, đương nhiên trợn mắt nhìn Hứa Chử, còn sứ giả các chư hầu khác lại là nghiền ngẫm nhìn Lưu Kỳ và Tuân Văn Nhược, mặc kệ tình hình hôm nay sẽ ra sao, cũng phải có một phương sẽ bị tổn thất, tuy rằng không ảnh hướng gì, nhưng được xem náo nhiệt cũng khiến cho tâm tình vui sướng.
Ánh mắt Lưu Kỳ lạnh lùng nhìn Hứa Chử, tạm thời hắn không cần lo lắng cho an nguy của Gia Cát Lượng, bốn phía Gia Cát Lượng có Triệu Vân, Chu Thương và Vương Nghị đang cảnh giác nhìn Hứa Chử, chỉ cần Hứa Chử dám có hành động gì sẽ lập tức tiến lên cứu Gia Cát Lượng. Mà cách đó không xa, Mã Trung và Hoàng Trung cũng đã đặt ngón tay lến cung tiễn, cũng đã căng dây cung, một khi Hứa Chử có biến động nhỏ thôi, mũi tên lông vũ trong tay cũng sẽ bắn thủng cổ họng của Hứa Chử. Giống như Tuân Văn Nhược, Lưu Kỳ cũng hy vọng Hứa Chử động thủ, chỉ cần Hứa Chử động thủ, Lưu Kỳ sẽ có lý do giết chết sứ giả Tào Tháo ngay tại trận, cho dù là ai cũng không thể tìm ra khiếm khuyết.
- Hứa tướng quân mau mau dừng tay!
Ngay lúc Hứa Chử muốn động thủ, Tuân Văn Nhược liền mở miệng hô. Cuối cùng Tuân Văn Nhược cũng quyết định không giết Gia Cát Lượng, nơi này là Kinh Châu, mặc kệ lộ hay ngầm thì những người thân thiết với bọn họ cũng không nhiều, nếu giết Gia Cát Lượng ở đây, chỉ sợ nửa bước cũng khó rời.
Nghe được lời nói của Tuân Văn Nhược, Hứa Chử do dự, cuối cùng không động thủ. Hứa Chử hừ lạnh với Gia Cát Lượng, rồi lui ra sau, không đối mặt cùng Gia Cát Lượng nữa.
Thấy cuối cùng cũng không có đánh nhau, chư vị sứ giả đang ngồi đều có chút thất vọng, ngay cả Tuân Văn Nhược cũng thất vọng, tuy rằng y nói Hứa Chử dừng tay, nhưng y cũng đồng tình hy vọng Hứa Chử sẽ động thủ, nếu Gia Cát Lượng này không chết, chắc chắn tương lai sẽ là đại địch của chủ công.
- Khổng Minh, tạm lui ra sau đi.
Lưu Kỳ nhìn về phía Gia Cát Lượng, gật đầu với y.
- Đa tạ chủ công.
Gia Cát Lượng đi ung dung, không có chút khó chịu nào, trước mặt bao người chậm rãi ngồi xuống.
Đến lúc này, mọi người mới có vài phần thực kính trọng đối với Gia Cát Lượng, nếu là nói vừa rồi từng lời nói của Gia Cát Lượng quả thực không tầm thường, phẩm đức kia của Gia Cát Lượng cũng không phải loại mà người bình thường có thể với tới. Hứa Chử là mãnh tướng dưới trướng của Tào Tháo, hai tay không biết dính bao nhiêu máu tươi, giết hại không biết bao nhiêu người, đối mặt với Hứa Chử tức giận như vậy, mặt Gia Cát Lượng cũng không đổi sắc, không chút nào sợ sệt, cứng rắn áp chế dáng vẻ bệ vệ của Hứa Chử, chỉ cần chỗ này cũng là tâm tính người bình thường không thể có được, cũng chỉ phù hợp với nhân tài loạn thế.
- Các ngươi cũng lui ra.
Lưu Kỳ nhìn thoáng qua chỗ Gia Cát Lượng, sau đó phất tay với đám người Mã Trung, ra hiệu bọn họ thu hồi cung tiễn.
- Dạ.
Mọi người thu hồi cũng tiễn, trở về chỗ ngồi, tuy nhiên vẫn nhìn về phía Tuân Văn Nhược và Hứa Chử tràn đầy địch ý.
- Ha ha, vừa rồi là Hứa tướng quân lỗ mãng, tuy nhiên bởi cái gọi là văn võ chi đạo một căng một chùng, hôm nay là đại hôn của Đại công tử, không bằng nói Hứa Chử biểu diễn chút tài nghệ võ công để góp vui cho Đại công tử. Tuy nhiên, một người có lẽ hơi đơn điệu, nghe nói Kinh Châu nhân tài đông đúc, không bằng mời một người dưới trướng Đại công tử ra luận võ nghệ với Hứa tướng quân?
Tuân Văn Nhược hít một hơi, vứt bỏ tạp niệm trong lòng, nhìn rồi nói với Lưu Kỳ, trên giáo trường công bình luận bàn, có thể làm trọng thương hoặc giết chết vài vị võ tướng Kinh Châu cũng có thể đả kích sĩ khí Kinh Châu.
- Ồ, Văn Nhược tiên sinh thật chu đáo.
Lưu Kỳ gật gật đầu, nhìn về phía mọi người Kinh Châu.
- Chủ công, mạt tướng xin chiến!
Lưu Kỳ vừa dứt lời, Mã Trung, Lưu Bàn, Hoàng Trung và đám người Triệu Vân lập tức đứng dậy, hạ bái nói.
Lưu Kỳ gật đầu đánh giá mấy người, với danh tiếng Hứa Chử, người ở đây có thể chống đỡ hắn chỉ có Triệu Vân và Hoàng Trung thôi. Về phần Chu Thương, Dương Linh và Mã Trung đều không phải là đối thủ của Hứa Chử, tuy rằng Kinh Châu nhân tài đông đức, nhưng lại không có võ tướng đỉnh cấp.
- Một khi đã vậy, Tử Long, ngươi và Hứa tướng quân luận bàn một chút.
Lưu Kỳ nói với Triệu Vân.
- Tuân lệnh.
Triệu Vân vội vàng hành lễ nói.
- Chuyện này…
Đám người Chu Thương, Dương Linh kinh ngạc, nhìn sang Triệu Vân, người này còn trẻ hơn bọn họ, không ngờ Lưu Kỳ lại chọn để đối chiến với Hứa Chử, mấy người đều có chút không tin nổi. Mặc dù bọn họ cũng không chắc sẽ chống lại được Hứa Chử, nhưng thanh niên này có bản lĩnh gì.
Lưu Kỳ không có trả lời mấy người nghi hoặc, mà nhìn Triệu Vân, nói:
- Ngươi cứ làm hết sức, đừng tự tạo gánh nặng.
- Đa tạ chủ công.
Triệu Vân nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng là sứ giả của Tào Tháo, nếu không có Lưu Kỳ chỉ bảo, Triệu Vân cũng không dám xuất hết hành động, làm hết sức.
Lời nói của Lưu Kỳ khiến Triệu Vân không cần nương tay, nhưng ở trong mắt người khác lại có một tầng nghĩa khác, nghĩ là Lưu Kỳ lo lắng Triệu Vân không đánh lại được.
- Ha ha, Kinh Châu hết người sao mà lại để một tiểu tướng chạy tới tìm cái chết.
Hứa Chử cười ha hả.
Mọi người Kinh Châu nghe được lời nói của Hứa Chử đều trợn mắt nhìn, nếu không vì e dè Lưu Kỳ, chỉ sợ những người này sẽ tiến lên dạy dỗ hắn.
- Bắt đầu đi.
Lưu Kỳ như không nghe được, trực tiếp phân phó.
Triệu Vân và Hứa Chử đi vào chỗ trống giữa sàn đấu võ, nơi này là Lưu Kỳ cố ý chuẩn bị cho cuộc đấu võ hôm nay, hai người đứng lại tiếp nhận binh khí của riêng mình, lúc sau liền yên tĩnh chuẩn bị.
Binh khí của Hứa Chử là một thanh đại đao cán dài cùng loại với Thanh Long Yển Nguyệt Đao, còn vũ khí của Triệu Vân là một cây ngân thương đầu hổ.
- Tiểu tử, hiện tại nếu ngươi quỳ xuống dập đầu xin tha, ta có thể giữ cho ngươi một mang, nếu không thì với thân thể nhỏ bé của người chắc không chịu nổi một nhát chém đại đao của ta.
Hứa Chử múa đại đao của mình hướng về phía Triệu Vân nói.
Thấy Hứa Chử như vậy, vậy mà trên trận lại có mấy người bật cười. Hứa Chử thân cao mã đại, lực đại vô cùng, trong tay là thanh đao cán dài có gần trăm cân, người bình thường nâng lên còn không đứng dậy nổi chớ nói là ngăn cản, mà Triệu Vân so với Hứa Chử quả thực rất gầy yếu, người như vậy rất khó khiến người ta tin rằng y có thể chống lại sức mạnh của Hứa Chử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận