Tam Quốc Tranh Phong

Chương 179

Ngoài vẻ điềm tĩnh, Từ Thứ có thể nhìn thấy một sự nguy hiểm toát lên từ Mã Trung, Từ Thứ khi còn trẻ đã phiêu lưu giang hồ, đối với sự nguy hiểm tự nhiên có chút mẫn cảm, không chỉ Từ Thứ cảm thấy nguy hiểm mà mọi người trong phòng đều cảm giác được sự nguy hiểm, Chu Thương ở phía sau Từ Thứ thậm chí còn đứng sát về phía ông.
Mã Trung nhìn thấy Từ Thứ bèn tiến tới hành lễ nói:
- Tham kiến quân sư.
Từ Thứ gật đầu nói:
- Nếu như đã tới thì ngày mai hãy cùng chúng ta trở về Tương Dương. Mấy ngày này các ngươi chắc là không được nghỉ ngơi, hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi.
- Rõ.
Mã Trung chắp tay với Từ Thứ.
Từ Thứ khẽ gật đầu đứng dậy rời khỏi phòng, để không gian lại cho mọi người.
Nhìn thấy Từ Thứ rời đi, mọi người vội vàng vây quanh Mã Trung hỏi han, cuối cùng lôi mã Trung cùng đi uống rượu.
Huyện Ngả, đám người Từ Thứ ngày hôm sau liền rời đi huyện Ngả, khi đi hai vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, khi về Tương Dương chỉ còn không đến hai nghìn người, thế nhưng hai nghìn người này đều là tinh nhuệ, cộng thêm Phong Thỉ Doanh của Lưu Bàn và năm trăm binh mã do Chu Thương thống lĩnh. Binh mã của Dương Linh đóng ở Trường Sa lần này được sắp xếp ở lại Trường Sa, ngoài ra có Lưu Bàn, Chu Thương và bất ngờ hơn chính là có Mã Lương đi theo, trên đường đi Từ Thứ thi thoảng hỏi Mã Lương hiển nhiên muốn bồi dưỡng Mã Lương. Mã Trung mang hơn một trăm người ngày hôm qua đã lộ diện nhưng sau đó lại không thấy xuất hiện, chỉ là Từ Thứ biết bọn họ đang âm thầm đi theo đại quân.
Huyện Tu Thủy, sau khi Từ Thứ rời đi không lâu Chu Du liền dẫn theo Hàn Đương và một nghìn binh mã rời khỏi huyện Tu Thủy, hành trình ngày đêm không ngừng tiến về Cửu Giang.
Sông Trường Giang nước chảy xiết, trăm tàu đua chạy, hơn mười chiến thuyền lớn từ từ di chuyển trên mặt sông, thuyền lớn lướt qua tất cả thuyền con đều tạm tránh né. Trên thuyền lớn Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc trang bị đầy đủ võ trang, khí thế sâm nghiêm khiến cho thuyền nhỏ ven đường không thuyền nào dám tranh đường.
Trên một con thuyền trong số mười chiến thuyền lớn, Lưu Kỳ tay cầm chén rượu chậm rãi uống, thưởng thức ngắm mưa bay lả tả ngoài cửa sổ. Đặt chén rượu xuống Lưu Kỳ cảm thấy có chút buồn tẻ, ruỗi thân hình mệt mỏi xuống giường, bọn họ từ Giang Hạ xuất phát thời gian bốn năm ngày, trong khoảng thời gian bốn năm ngày này ngoài việc uống rượu trên thuyền, Lưu Kỳ không còn chuyện gì khác để làm.
Thở dài chuẩn bị đứng dậy rời đi bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng bước chân, Lưu Kỳ quay đầu liền thấy hai nàng Đại Kiều, Tiểu Kiều dưới sự vây quay của hơn mười thị nữ đi tới.
Nguyên bản Tiểu Kiều bởi vì nhàm chán sắc mặt có chút trầm tư lúc này lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Lưu Kỳ ánh mắt sáng lên. Tiểu Kiều thấy Lưu Kỳ, liền tiến lên vài bước nói với Lưu Kỳ:
- Đại công tử, trên thuyền có chút nhàm chán, ta và tỷ tỷ muốn lên bờ đi lại một chút có được không?
Nói xong, sắc mặt mang theo vẻ chờ mong nhìn Lưu Kỳ.
Nghe Tiểu Kiều nói Lưu Kỳ có chút do dự, lẽ ra vào tỉnh cảnh này hắn phải nhanh chóng trở về Tương Dương, nếu giữa đường trì hoãn nói không chừng sẽ xảy ra biến cố. Chỉ là thực sự ở trên thuyền rất nhàm chán, lên bờ đi dạo cũng là ý kiến hay, Lưu Kỳ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra quyết định.
Lưu Kỳ nhìn về phía Đại Kiều, hy vọng Đại Kiều có thể khuyên nhủ Tiểu Kiều. Đại Kiều kéo kéo tay Tiểu Kiều nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chẳng phải ai khác chính là thống lĩnh Phi Hổ Vệ - Vương Nghị. Thấy hai người Đại Kiều, lúc này Vương Nghị do dự một chút nói:
- Đại công tử, ngoài không trung có chút dị tượng.
- Oh.
Lưu Kỳ nhìn về phía Vương Nghị hỏi:
- Có dị tượng gì?
- Phía chân trời mơ hồ phát ra chút màu tím, mạt tướng từ xưa đến nay chưa bao giờ thấy qua tình huống này.
Vương Nghị nói.
- Đi, ra xem sao?
Lưu Kỳ dẫn đầu đi ra bên ngoài. Vương Nghị đuổi theo phía sau, còn hai người Đại Kiều cũng có chút ngạc nhiên nối gói đi theo.
Mấy người tới mũi thuyền liền thấy phía chân trời phương bắc lóe lên quang mang màu tím, mây tím lượn lờ hình dạng biến đổi bất ngờ. Không chỉ có đám người Lưu Kỳ phát hiện trên không trung xuất hiện dị tượng, những người khác trên sông cũng nhận ra, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Tiểu Kiều nhìn mây tím phía chân trời, vui vẻ nói:
- Mây tím xuất hiện, chính là ý trời muốn ta để thuyền nghỉ ngơi.
Nói xong đi tới bên cạnh hai người Lưu Kỳ chớp chớp mắt nói:
- Đại công tử, chúng ta rời thuyền nghỉ ngơi hai ngày đi.
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Tiểu Kiều, cười cười gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày ở đây.
Nói xong nhìn về phía Vương Nghị ở bên nói:
- Vương Tướng Quân, tìm bến đỗ gần đây, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày.
- Rõ.
Nói xong xoay người rời đi, không lâu sau liền quay lại nói với Lưu Kỳ:
- Đại công tử, bến phà gần đây nhất có tên là Vân Trụ Sơn, ở phía trước không xa.
- Uhm, vậy đỗ ở Vân Trụ Sơn đi.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói.
- Rõ.
Nói xong Vương Nghị an bài, không lâu sau hơn mười chiến thuyền lớn chậm rãi cập bến tại bến phà.
Bến phà ở đây là loại bến phà nhỏ, vẻn vẻn chỉ có năm trăm binh mã trấn thủ, sau khi Vương Nghị tiến lên nói rõ thân phận, viên đội trưởng liền sai người trấn thủ bến phà. Hơn mười chiến thuyền lớn ngừng ở đây, Vương Nghị không thể không phòng bị.
- Đại công tử, mọi chuyện đã an bài thoảng đáng.
Vương Nghị trở lại trên thuyền nói với Lưu Kỳ.
- Uhm, rời thuyền.
Nói xong đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của Vương Nghị đi xuống thuyền.
Một bước tiến vào đất liền, Lưu Kỳ cảm thấy kiến định không ít, tâm tình theo đó cũng trở lên tốt hơn nhiều, không lâu sau Cam Ninh cũng đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, vài ngày không gặp mặt, Cam Ninh tiến lên thi lễ với Lưu Kỳ nói:
- Chủ công.
- Uhm, Hưng Bá chỉnh sửa chút đi rồi chúng ta cùng nhau đi dạo.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói.
- Rõ.
Nói xong Cam Ninh sắc mặt thoải mái, mấy ngày nay nghẹn khuất trên thuyền y cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lưu Kỳ vẫn muốn nói chuyện với hai người lại chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng cười dễ nghe, Lưu Kỳ quay đầu liền thấy hai tỷ muội Tiểu Kiều cùng nhau rời thuyền đi tới, thấy cảnh này Lưu Kỳ khẽ động lòng tiến lên phía trước nói:
- Hai nàng cùng chúng ta đi du ngoạn, hay ở chỗ này nghỉ ngơi.
Du ngoạn có mỹ nhân làm bạn đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Đại Kiều định lên tiếng, chợt nghe Tiểu Kiều nói:
- Đương nhiên là đi du ngoạn, nơi này trơ trụi chẳng có gì cả.
Lưu Kỳ cười nói:
- Đã như vậy hai nàng phải chịu khổ một phen, nơi này vừa vặn không đi được xe ngựa.
Nghe nói không đi được xe ngựa Đại Kiều có chút do dự, với thân phận của các nàng dù sao cũng không thể tùy ý lộ diện. Tiểu Kiều ở bên cả giận nói:
- Không có thì không có, ngươi cho rằng ta và tỷ tỷ chỉ biết ca múa không thôi sao?
Nói xong kéo Đại Kiều tiến lên phía trước.
Lưu Kỳ ở phía sau cười khổ một tiếng dẫn theo Vương Nghị, Cam Ninh đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận