Tam Quốc Tranh Phong

Chương 335

- Ừ, một khi đã như vậy vậy mệnh Tử Hoà (Tào Thuần) tiếp tục lĩnh một ngàn binh mã chạy tới gấp rút tiếp viện, cùng Tử Hiếu trấn thủ tại Thượng Dung thành thế kỷ giác (chia quân ra để phối hợp kiềm chế kẻ thù) để phòng Kinh Châu.
Tào Tháo ngẫm nghĩ việc này phái những người khác đi tới Thượng Dung ông cũng không yên tâm, dù sao tầm quan trọng của Thượng Dung lúc này cũng không giống ngày trước nữa.
- Chủ công anh minh, Tào Thuần tướng quân quân kỷ nghiêm minh nhất định có thể bảo vệ được Thượng Dung.
Đám người Quách Gia đều mừng rỡ. Tào Thuần và Tào Nhân là hai viên đại tướng dưới trướng Tào Tháo, không chỉ thiện chiến hơn nữa mưu kế bất phàm, tình cảm huynh đệ ruột sâu sắc cũng sẽ không có gì không ổn.
- Đáng giận cho Lưu Kỳ này không ngờ khiến cho ta không thể không vận dụng hai viên đại tướng này, quả nhiên là giỏi.
Tâm tình Tào Tháo lúc này cũng không tốt. Tào Thuần và Tào Nhân là hai nhân vật số một số hai dưới trướng ông, lần này giao chiến với Viên Thiệu ông có kỳ vọng rất cao vào hai người đó, nhưng chỉ một Lưu Kỳ đã chế trụ được hai người này, bực bội trong lòng ông như nào đều có thể nghĩ.
- Chủ công, còn có một việc có thể trợ giúp cho chủ công.
Tuân Văn Nhược đột nhiên lên tiếng.
- Là chuyện gì?
Tào Tháo quay sang hỏi Tuân Văn Nhược. Mà ngay cả đám người Quách Gia cũng nhìn Tuân Văn Nhược. Lúc này mọi người đã coi Lưu Kỳ là đại địch, nếu vậy nhất định phải khiến Kinh Châu tiếp tục là nơi không thể trỗi dậy được.
- Lúc ta ở Kinh Châu từng thảo luận với Giả Hủ mưu sĩ của Trương Tú. Giả Hủ cũng đó cũng đã quyết định khuyên bảo Trương Tú tìm nương tựa chủ công. Đáng tiếc thế sự vô thường, Uyển Thành nhanh như vậy đã rơi vào tay Lưu Biểu rồi.
- Hiện giờ Trương Tú và Giả Hủ bị nhốt ở Tương Dương, cho nên Trương Tú và Giả Hủ đều hận Lưu Kỳ thấu xương. Nếu chủ công âm thầm phái người liên hệ nhất định có thể khiến hai người này đầu nhập vào chủ công. Nếu dựa theo sách lược của chủ công lần này Kinh Châu nhất định sẽ gặp nguy cơ, nói không chừng Lưu Kỳ kia sẽ một lần nữa dùng Trương Tú, đến lúc đó nếu Trương Tú lâm trận quay giáo một kích, vậy Kinh Châu đã không đủ thời gian để xoay sở rồi.
Tuân Văn Nhược nói với mọi người.
Nghe Tuân Văn Nhược nhắc tới Trương Tú, sắc mặt Tào Tháo âm trầm trogn mắt hiện lên lửa giận, nhưng ngay sau đó bị ép xuống ngay. Ông biết Tuân Văn Nhược nói đúng, nhưng Trương Tú này có mối thù giết con với ông, đứa con ưu tú nhất của ông đã bị Trương Tú này chém chết.
- Chủ công, lúc này không phải là lúc so đo ân oán cá nhân. Hơn nữa Trương Tú này dù là quay giáo một kích cũng không chắc chiếm được Kinh Châu, dù sao uy vọng của Lưu Biểu ở Kinh Châu rất cao, Trương Tú làm phản chắc chắn dẫn tới các quận Kinh Châu hợp nhau tấn công.
Quách Gia thấy Tào Tháo do dự bèn lập tức khuyên nhủ. Tình cảm của Tào Ngang và Tào Tháo mọi người đều biết, tuy nhiên lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để đối phó Trương Tú, đối với họ mà nói một Trương Tú chưa đủ để sánh với Kinh Châu.
- Được, nếu đã vậy lập tức giao việc này cho Văn Nhược đi.
Tào Tháo thầm thở dài, biết việc này cũng không phải là lúc hành động theo cảm tính.
- Chủ công anh minh.
Mấy người trên đại sảnh mừng rỡ nói.
- Tốt nhất chính là đánh bẹp Lưu Kỳ này xuống trước.
Tào Tháo khoát tay nói.
- Vâng.
Quận Lư Giang, phủ Thái thú lúc này đã bị Tôn Sách trưng dụng, làm nơi ở tạm thời của Tôn Sách. Mà Tôn Sách lần này chinh phạt thủy lộ Kinh Châu mười lăm vạn đại quân, ngoại trừ có để lại một bộ phận đóng ở Sài Tang và Tựu Tương ra, binh mã còn lại đều tập trung tại đây.
Tôn Sách tới quận Lư Giang đã hơn mười ngày. Trong hơn mười ngày này ngoại trừ có nhiều đội thám báo ra ra vào vào ra, mười lăm vạn đại quân này cũng không có bất kỳ hành động nào. Tuy nhiên mặc dù như thế Giang Đông và Giang Hạ đều đề phòng nghiêm mật hơn nhiều so với bình thường, cũng làm cho trong lòng dân chúng Giang Hạ và Lư Giang lo lắng.
Trong phủ Châu Mục, Tôn Sách đang múa trường kích, toàn thân toát mồ hôi đầm đìa, nhìn giống như là từ dưới nước đi ra. Tôn Sách cũng không phải là không muốn tiến công Kinh Châu, nhưng mỗi lần y đề xuất tiến công Kinh Châu đều bị Trương Hoành và Chu Du khuyên can.
Dựa theo tính toán của Tôn Sách, lúc này thừa dịp Giang Hạ cũng không có quá nhiều binh mã mà làm cho Phi Long quân Kinh Châu bị thương tổn nặng, sau đó quyết định có quyết chiến cùng Kinh Châu hay không. Tuy nhiên mỗi lần y nhắc đến, đều bị Chu Du dùng lý do chưa phải thời cơ tốt nhất để từ chối.
Trong lòng của y tuy rằng muốn gây tổn hại cho Phi Long quân, nhưng cũng biết Chu Du nói không sai. Phi Long quân nam chinh bắc chiến so với Thân Vệ Doanh dưới trướng y không kém chút nào. Hơn nữa từ khi Thân Vệ Doanh tổ chức và thành lập vẫn chưa từng trải qua trận chiến đấu chân chính nào, mà Phi Long quân này của Lưu Biểu là vũ khí sắc bén gây kinh hãi bốn phương. Chỉ riêng điểm này là y biết nếu Thân Vệ Doanh đụng phải Phi Long quân tất sẽ không phải đối thủ.
Quan trọng nhất là Văn Sính này không chỉ có năng lực cầm binh rất mạnh, mà còn am hiểu phòng thủ, một khi đối thủ có gì sơ hở sẽ khiến cho đối thủ bị tổn thương nặng. Đây cũng là địa phương Tôn Sách kiêng kỵ nhất. Phi Long quân là tinh nhuệ một khi quyết định theo thành mà thủ trong thời gian ngắn khó mà tấn công được. Nhưng trong khoảng thời gian này mặc dù y và Chu Du cũng không dám chắc đại quân Giang Đông không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Bất luận sai lầm gì cũng có thể bị kia Văn Sính nhìn ra, ánh mắt của Văn Sính cực kỳ tinh chuẩn đối với cục diện chiến đấu, điểm này mấy lần từ Giang Đông tiến công Giang Hạ, lúc đánh hạ Giang Hạ là lúc bị Văn Sính dễ dàng đánh lui là có thể nhìn ra.
Trong khoảng thời gian này y đã mấy lần phái thám báo thì dò xét, chú ý tình huống của Giang Hạ nhằm muốn tìm ra nhược điểm của Văn Sính, nhưng Văn Sính hiển nhiên kiên nhẫn hơn so với tưởng tượng của họ. Trong thời gian mười ngày này tuy rằng mười vạn đại quân tiếp cận, nhưng Văn Sính cũng không vội không chậm, khi đại quân Giang Đông đuổi tới là lúc Văn Sính đóng cửa thành theo thành mà thủ, khi đại quân Giang Đông lui thì Giang Hạ lại khôi phục bình thường, y không phải là không nghĩ tới kế đánh lén, tuy nhiên tuy nhiên thám báo Phi Long quân cũng xuất quỷ nhập thần cũng rõ tình huống của Giang Đông như lòng bàn tay.
- Chủ công, bên ngoài có người xưng là sứ giả thiên tử cầu kiến.
Một gã thân vệ chạy tới nói.
- Ồ, sứ giả thiên tử có nghiệm minh bản thân không?
Tôn Sách thu trường kích kinh ngạc hỏi.
- Đã nghiệm minh ấn tín của hắn không có vấn đề.
Sĩ tốt khom người nói.
- Ừ, vậy thì mời hắn đến đại điện chờ. Ngươi đi mời Công Cẩn và Tử Cương đến.
Nói xong Tôn Sách thả trường kích xuống đi đến hậu viện.
Đi vào trong hậu viện, Tôn Sách được thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay hầu phục xong mới cùng Chu Du và Trương Hoành đã tới đi lên đại điện. Không bao lâu hai người đi tới đại điện, chỉ thấy trên đại điện một vị thanh niên ba mươi tuổi dáng vẻ thong dong ngồi ở trên đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận