Tam Quốc Tranh Phong

Chương 588

Mà ngay cả Lưu Chương cũng sinh lòng tức giận, nguyên nhân gia tộc Ngô thị bị chèn ép là do Ngô Ý, nhưng chưa chắc không phải nguyên nhân do mấy năm nay thế lực gia tộc Ngô thị phát triển quá nhanh, chuyện này làm sao có thể nói cùng người khác.
- Đi.
Nói xong câu này, Lưu Kỳ nhìn qua một lượt mọi người trên cổng thành rồi quay đầu ngựa dẫn đại quân bỏ đi.
Hắn nói như vậy cũng không phải là hi vọng có thể dựa vào mấy câu đó mà các thế gia có thể đoạn tuyệt với Lưu Chương, chỉ là hắn hi vọng sau khi Lưu Chương binh bại sẽ không chống cực quá mức kịch liệt mà thôi.
Tuy rất chán ghét những thế gia này nhưng Lưu Kỳ cũng không thể không thừa nhận, vào một số thời điểm những thế gia này rất hữu ích, giống như lúc này, mặc dù Lưu Chương biết Lưu Kỳ chỉ thuận miệng nói vậy nhưng hắn cũng không dám tin tưởng những thế gia này nữa.
…………………
Đại quân lui về phía sau hơn mười dặm, xây dựng cơ sở tạm thời trên một ngọn núi, tầm nhìn trên ngọn núi rất rộng, thậm chí cót hể nhìn thấy toàn bộ cảnh trong thành Miên Trúc.
Tại một chỗ trong đại trướng, đám người Lưu Kỳ đang thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.
- Tử Long, ngươi dẫn theo một vạn người vượt qua Miên Trúc tới Ích Châu.
Lưu Kỳ nhìn Triệu Vân, ở đây chỉ có Triệu Vân mới thích hợp xâm nhập vào thành Ích Châu.
- Chủ công muốn mạt tướng đánh lén Thành Đô?
Triệu Vân nghi hoặc hỏi Lưu Kỳ, mặc dù Thành Đô là hư không nhưng không phải là nơi hắn có thể đánh lén, hơn nữa tình hình của đại quân lúc này không thể qua được tai mắt của Ích Châu.
- Cũng không phải là để ngươi đánh lén Thành Đô, chủ công bảo ngươi đánh lén những nơi khác của Thành Đô, bất kể là nơi cất giữ lương thảo hoặc là những thành trì quan trọng khác đều được.
Gia Cát Lượng lắc đầu giải thích.
- Chủ công muốn mạt tướng đánh lén thành trì Ích Châu, để cho Ích Châu cảm thấy áp lực.
Triệu Vân đôi mắt sáng ngời nói.
- Đúng vậy, Thành Đô là nơi quan trọng nhất của Ích Châu, nội trong một ngày không thể đánh chiếm được, nhưng những nơi khác quân coi giữ đều đã bị Lưu Chương lấy đi gần hết, công đánh sẽ hết sức dễ dàng, với năng lực của Tử Long có thể đánh được mấy thành trì trong một ngày, ta muốn xem Lưu Chương còn có thể ngồi yên trong thành được hay không?
Lưu Kỳ cười lạnh nói.
- Vâng.
Triệu Vân khom người lĩnh mệnh.
- Còn nữa, Trương Nhậm tới đánh lén Kinh Châu đương nhiên sẽ lựa chọn nơi gần nhất là quận Võ Lăng, tuy quận Võ Lăng có Vương Xán chỉ mới nhậm chức nhưng ngăn cản tiến công của Trương Nhậm trong thời gian ngắn không khó, viện binh Trường Sa Quế Dương sẽ nhanh chóng chạy tới, hơn nữa ta nghĩ Tương Dương nhất định sẽ có biện pháp đối phó. Lần này ngươi đi nếu Trương Nhậm thật sự đánh hạ Võ Lăng thì ngươi tới Võ Lăng bám trụ Trương Nhậm, nếu không đánh hạ được Trương Nhậm, ngươi hãy chặt đứt đường lui của hắn bắt giữ hắn là có thể giết hắn.
Triệu Vân chưa kịp rời khỏi, Lưu Kỳ lại nói thêm.
- Vâng.
Sắc mặt Triệu Vân thoáng ngưng trọng, chuyện ngăn cản Trương Nhậm đánh chiếm Võ Lăng còn quan trọng hơn so với việc hắn đánh chiếm thành trì Ích Châu.
Đạp đạp đạp... ... ...
Nhưng đúng vào lúc này một gã binh lính mặc âu phục màu đen bước nhanh tới, thi lễ với Lưu Kỳ rồi cao giọng nói:
- Tin chiến thắng từ Kinh Châu truyền tới, đại tướng Vương Nghị đánh bại đại quân Ích Châu, bức hàng đại tướng Ích Châu Nghiêm Nhan, đồng thời còn có năm ngàn binh mã Ích Châu quy hàng.
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự hưng phấn, vương vấn rất lâu trong đại trướng khiến đám người Lưu Kỳ sửng sốt, lập tức mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi trước trận Lưu Kỳ không thèm để Nghiêm Nhan và Trương Nhậm ở trong mắt nhưng mấy người đều hiểu rõ tình huống lúc này của Kinh Châu.
Chuyện Ích Châu đánh lén không ai dự liệu được, một khi thành công thì đối với Kinh Châu mà nói khác nào sấm sét giữa trời quang, hiện giờ Nghiêm Nhan đã quy hàng khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
- Hay lắm.
Lưu Kỳ hô lên, trên mặt tràn đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với tin tức này.
- Chủ công, mạt tướng cáo từ.
Triệu Vân hít một hơi thật sâu, tuy hắn rất hưng phấn nhưng cũng không dám kéo dài thời gian, Nếu Nghiêm Nhan đã tấn công Kinh Châu thì Trương Nhậm tất nhiên cũng sẽ không quá chậm, lúc này Võ Lăng hiển nhiên là đang chiến đấu kịch liệt.
Triệu Vân mang theo một vạn đại quân rời khỏi, mười ngàn đại quân này mang theo hai ngày lương khô, đại đa số thành Ích Châu đều là thành trì trống, lương thảo của một vạn đại quân rất dễ dàng kiếm được.
Cùng đi với Triệu Vân còn có Ngô Ý mới quy hàng, mặc dù là bất đắc dĩ quy hàng, nhưng từ sau khi nhận được tin tức của gia tộc Ngô thị, Ngô Ý đã toàn tâm toàn ý với Kinh Châu, gia tộc Ngô thị chưa từng có dị tâm với Lưu Chương, lại vì bảo vệ Lưu Chương mà trở mặt với toàn bộ thế gia Ích Châu, vậy mà vẫn rơi vào kết quả như vậy, làm sao Ngô Ý có thể cam tâm?
Huống chi, gia tộc Ngô thị vì y mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, hiện giờ chỉ có quy thuận Kinh Châu mới là cách duy nhất để chấn hưng gia tộc Ngô thị.
rong thành Miên Trúc, sau khi cho người đỡ Hoàng Quyền đi nghỉ, Lưu Chương âm trầm nhìn tất cả mọi người trên đại điện không nói gì, chuyện hôm nay dường như đều nằm trong kế hoặc của Lưu Kỳ, bất kể là Hoàng Quyền, Lý Nghiêm hay là mình và Trịnh Độ cũng đều bị Lưu Kỳ dắt mũi.
Gần như mỗi một câu đều bị Lưu Kỳ viện cớ, làm phân liệt ý chí của mọi người, lúc này tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng quả thực Lưu Chương cảm nhận được mọi người trên đại điện đều có tâm tư khác nhau.
- Chủ công, Lưu Kỳ này ra hành tung của Trương tướng quân và Nghiêm tướng quân nhưng chưa hẳn là hắn đã biết trước chuyện này. Hành tung của Trương tướng quân và Nghiêm tướng quân cực kỳ bí mật, ngay cả chúng ta cũng không biết cụ thể, Lưu Kỳ nói vậy chẳng qua là muốn làm chủ công phân tâm mà thôi. Hơn nữa Lưu Kỳ vội vàng quyết chiến với chủ công như vậy, chẳng phải là lo lắng cho an nguy của Kinh Châu sao?
Thấy mọi người trầm mặc, Trịnh Độ bước lên khom người nói với Lưu Chương.
- Hử?
Trong lòng Lưu Chương dao động, vừa rồi Lưu Kỳ vội vã tập kết đại quân tới Miên Trúc quyết chiến với hắn, chưa chắc không phải như lời của Trịnh Độ là lo lắng cho an nguy của Kinh Châu.
Nghe được lời này, không chỉ có Lưu Chương buông lỏng mà ngay cả mọi người trên đại điện cũng như trút được tảng đá trong lòng, tuy Lưu Kỳ bức bách như vậy nhưng không phải là Ích Châu không có sức phản kháng, nếu Trương Nhậm và Nghiêm Nhan thật sự thành công, chẳng phải là bọn họ đã lo lắng thừa.
Đạp đạp đạp... ...
Đang lúc mọi người lo lắng thì một gã thám báo bước nhanh đến, thi lễ với mọi người nói:
- Khởi bẩm chủ công, Kinh Châu đại tướng Triệu Vân dẫn theo một vạn đại quân rời khỏi đại doanh.
- Hả? Ngươi có biết Triệu Vân đi đâu không?
Lưu Chương và Trịnh Độ, Lý Nghiêm liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng, tuy lúc này đại quân Ích Châu có nhiều binh mã nhưng lại rơi vào thế bất lợi, tuy cũng khiến binh mã Kinh Châu bó tay chưa có biện pháp hành động nhưng điểm này mấy người đều vô cùng rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận