Tam Quốc Tranh Phong

Chương 74

- Đại công tử.
Lưu Kỳ, Cam Ninh, Vương Nghị nhìn nhìn ở bên không có gì bại lộ mới xuất phát.
Huyện Du vì đại quân Giang Đông công kích lần nữa nên đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, có thêm năm nghìn binh mã của Tô Phi gia nhập, phòng thủ trở nên nghiêm mật hơn nhiều, mấy trăm nỏ tiễn thu được từ đại doanh Hàn Đương đều đặt trên thành lâu. Trên thành lâu, cứ ba bước lại có một tốp năm bước một trạm canh gác, từng giây từng phút chú ý tới động tĩnh của quân Giang Đông.
Ô ô ô. . .
Tiếng kèn kéo dài từ Giang Đông truyền đến, vang vọng khắp trời cao, vào lúc này một cột cờ lớn xuất hiện trong tầm mắt tướng sĩ thủ thành. Phía trên cờ lớn có hai chữ lớn " Thái Sử " rồng bay phượng múa, giống như muốn bay ra khỏi cờ lớn nhằm về phía không trung. Ngay sau đó một đội quân chỉnh tề xuất hiện, binh sĩ cầm đại đao, trường thương trong tay kéo dài liên miên không dứt, hợp thành rất nhiều phương trận, chậm rãi mà đi, tia sáng lạnh từ binh khí bắn ra, người nhìn thấy trong lòng ớn lạnh, không trung nguyên bản hôn ám cũng trở nên sáng chói.
Phương trận chậm rãi mà đi, cước bộ trầm thấp khiến huyện Du ở phía xa xa cũng trở nên chấn động.
- Là đại quân Giang Đông, mau đánh trống!
Tướng lĩnh thủ thành thấy đại quân Giang Đông, vội vàng hô lớn.
Một gã binh lính rất nhanh rời đi, không lâu sau " Tùng tùng tùng. . ." Tiếng trống trận dồn dập truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong huyện Du.
Binh lính trong đại doanh tốp năm tốp ba đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, lập tức ngưng lại, cầm binh khí dùng tốc độ nhanh nhất tiến về thao trường, nguyên bản đại doanh huyên náo nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Chỉ vài tức, một phương trận đã hiện ra trên thao trường.
Tô Phi đã sớm đứng ở phía trước, hài lòng gật đầu, vung tay lên:
- Xuất phát.
Nói xong dẫn binh lính lao về phía cửa thành. Không lâu sau đã vọt tới thành lâu bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Tô Phi đi lên thành lâu liếc nhìn về phía đám người Lưu Bàn đã tới trước.
Trên thành lâu, đám người nhìn đại quân dưới thành sắc mặt đều ngưng đọng, đại quân dưới thành kéo dài liên miên không dứt ít nhất phải tới ba vạn, đại quân này đông đảo gấp ba lần đại quân Hàn Đương. Hơn nữa binh lính tinh nhuệ và trang bị hoàn hảo cũng vượt xa đại quân Hàn Đương, ba vạn binh mã này cũng không bởi vì Hàn Đương thất bại mà giảm sĩ khí, bọn họ khí thế hừng hực khiến đám người Lưu Bàn đều âm thầm ngạc nhiên.
Lưu Bàn nhìn đại kỳ cao ngất, nhướng mày hỏi:
- Các ngươi biết tướng lãnh Giang Đông có họ Thái Sử kia là ai không?
Y chừa từng nghe nói Giang Đông có tướng lãnh nổi danh họ Thái Sử.
Mã Lương trầm tư một hồi, nói:
- Có lẽ là đại tướng Giang Đông – Thái Sử Từ.
- Thái Sử Từ?
Lưu Bàn nghi hoặc nói.
Mã Lương nói:
- Người này là một hàng tướng, nhưng chiến công hiển hách, có uy danh rất cao ở Giang Đông vì thế được Tôn Sách rất coi trọng, hơn nữa người này võ nghệ siêu quân, cưỡi ngựa bắn cung không gì không giỏi, ở Giang Đông rất ít người địch lại, hiện tại là đại tướng thứ nhất thứ nhì dưới trướng Tôn Sách. Quan trọng nhất chính là, y đọc thuộc binh pháp, giỏi về lãnh binh.
Lưu Bàn ngạc nhiên nói:
- Nhân vật như thế ta sao chưa từng nghe nói đến?
Nói xong sắc mặt có chút xấu hổ.
Hoắc Tuấn nói tránh đi:
- Giang Đông lần này để người này lãnh binh, hơn nữa vừa xuất binh là ba vạn, rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Đông nhiều lần xuất binh nhưng trên cơ bản không vượt quá năm nghìn, vậy mà đợt này đầu tiên là ba nghìn, tiếp đến một vạn, sau đó tận lực bồi tiếp ba vạn. Những đội nhân mã này thoạt nhìn chính là một lần được triệu tập tới, bằng không không thể tới nhanh như vậy.
Mấy người khác đều lắc đầu, không đoán ra ý đồ của Giang Đông.
Ba vạn đại quân đứng trước huyện Du, đại quân đứng rẽ sang hai bên mở thông đạo để một gã trung niên hơn ba mươi tuổi cưỡi ngựa đi ra, người này mày kiếm mắt sáng, thần thái bất phàm, đi tới trước đại quân vung bảo kiếm trung tay chỉ vào tường thành quát:
- Thái Sử Từ ta ở đây, ca người còn không mau mở cửa thành đầu hàng, còn đợi tới khi nào nữa.
Tiếng hét rung trời rơi xuống tường thành khiên đám người Hoắc Tuấn trợn trừng mắt, thầm nghĩ Thái Sử Từ rất kiêu ngạo. Lại nghe thấy Thái Sử Từ quát:
- Bọn ngươi không phục cứ việc ra khỏi thành chiến với ta một trận, xem có ai không phục?
Sắc mặt đám người Lưu Bàn lúc này càng thêm âm trầm, hận không thể ra khỏi thành đánh với y một trận, nhưng một khi mở cửa thành ba vạn đại quân dưới chân thành nhất định nhân cơ hội này chém giết. Còn Thái Sử Từ rõ ràng dùng kế khích tướng chọc giận bọn họ thực sự đáng giận.
Thái Sử Từ thấy không ai nói gì, thở dài nói:
- Vì sao không có ai ra? Kinh Châu thực sự không có nhân tài nha.
Lưu Bàn không kiềm chế nổi, nói:
- Ta không phục, ngươi có bản lĩnh lên đây đánh cùng ta.
Thái Sử Từ cười nói:
- Xem ra Kinh Châu thực sự không có nhân tài rồi, kêu một gã nam hài mười mấy tuổi chưa đủ lông đủ cánh xuất đầu lộ diện.
Thái Sử Từ nói xong, nét mặt vô cùng cảm khái. Đại quân phía sau Thái Sử Từ cũng ồn ào cười lớn.
Người trên tường thành từ Lưu Bàn cho đến các sĩ tốt sắc mặt đều tràn ngập tức giận, hận không thể lao xuống thành giáo huấn đáo người cười vang. Lại nghe Mã Lương nói:
- Ha ha, Thái Sử Tướng Quân giống Hàn Tướng Quân, mở miệng là ăn to nói lớn, Hàn Tướng Quân kia cũng từng nói chiếm đóng huyện Du chỉ trong vòng một ngày, không ngờ qua một ngày lại tự mình đi trước, chuyện này truyền ra ngoài người trong thiên hạ còn tưởng rằng huyện Du ta chiêu đãi không chu toàn, thật sự hổ thẹn. Thái Sử Tướng Quân cũng muốn ngày mai chiếm thành sao?
Mã Lương nói xong, binh sĩ trên tường thành vốn đầy tức giận bỗng nhiên cười ha hả, còn sắc mặt ba vạn đại quân dưới chân thành lại toát lên vẻ giận dữ, ngay cả trong mắt Thái Sử Từ cũng hiện lên tia tức giận, chỉ có điều biến mất trong phút chốc.
Thái Sử Từ nhìn Mã Lương trên tường thành nói:
- Không ngờ một huyện Du nho nhỏ lại có nhân tài như vậy, sao không đến Giang Đông cùng ta phò ta chủ công nhà ta.
Mã Lương cười cười nói:
- Chủ công nhà ta cũng rất ngưỡng mộ phong thái của tướng quân, đã sớm muốn trực tiếp nói chuyện với tướng quân.
Thái Sử Từ tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể gặp trên chiến trường, cáo từ.
Nói xong chăp tay nói với Mã Lương, sau đó dẫn theo ba vạn đại quân chậm rãi rời đi.
Cho tới khi đại quân Thái Sử Từ biến mất Mã Lương mới thở phào nhẹ nhõm, y đã nhận thấy đại quân Thái Sử Từ tuy khí thế hừng hực nhưng không mang theo khí giới công thành, y mơ hồ đoán được có lẽ hôm nay Thái Sử Từ không phải đến công thành. Tiếp đến theo những biểu hiện của Thái Sử Từ, y đích thực suy đoán, Thái Sử Từ hôm nay đến chính là muốn đả kích khí thế quân thủ thành, giống như tục ngữ nói " Múa võ dương oai ", may mắn bị Mã Lương y ngăn cản.
Chỉ có điều Thái Sử Từ này khó đối phó hơn so với Hàn Đương, biết kế hoạch của mình không thể thực hiện, hơn nữa bị Mã Lương phản kích lại, lại chủ động thừa nhận tài năng của Mã Lương mà mời chào, nhưng lại không hề khiến khí thế đại quân suy giảm, ngược lại còn tăng thêm vài phần. Thử nghĩ, ngay cả tướng lãnh huyện nhỏ của quân địch cũng mời chào, thực sự chỉ có duy nhất một mình Thái Sử Từ làm việc này. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận