Tam Quốc Tranh Phong

Chương 467

Mặc dù biết có người có tài tất còn đang quan sát, nhưng Lưu Kỳ vẫn thất vọng. Thế gia giữ gìn sách sẽ không dễ dàng cho gia tộc bên ngoài mượn, người trong gia tộc phải tự dạy tự hiểu, nhưng chi sĩ hàn môn bên ngoài cũng khác nhau rất lớn, những người này không ai chỉ điểm dù có được sách cũng khó có thể đọc hiểu, đây mới là điều kiện quan trong chỉ thế gi mới làm quan lớn.
- Chủ công, nay Chiêu Hiền quan tuy thanh thế lớn, nhưng việc thật sự chấn động lại cực nhỏ. Người có tài tất còn đang xem chừng, chờ thêm một thời gian nữa ắt sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.
Gia Cát Lượng hiểu rõ tâm tư của Lưu Kỳ. Lưu Kỳ hy vọng bồi dưỡng ra hàn môn chi sĩ có thể đối kháng với thế gia thế phiệt Kinh Châu, nhưng để làm được sẽ hết sức khó khăn.
- Đại nhân, có hai người qua được khảo nghiệm, hơn nữa thời gian khảo nghiệm lại rất nhanh.
Một thanh âm vọng vào trong phòng mang theo tiếng thở hổn hển làm cho hai người trong phòng đều kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát đã qua được khảo nghiệm, ít nhất cũng là nhân tài cấp trung rồi.
- Ngươi đi xem đi, nếu đúng là nhân tài thì giữ lại.
Lưu Kỳ khoát tay đứng lên, nói:
- Mà thôi, để ta đi cùng ngươi, đừng cho họ biết thân phận của ta.
Gia Cát Lượng gật gật đầu ra khỏi phòng trước, Lưu Kỳ đi sau Gia Cát Lượng nhìn các học sinh tiến đến Chiêu Hiền quán không có gì khác biệt.
Không bao lâu hai người đã tới tiền viện, lúc này tiền viện đã tụ tập rất nhiều người, mà khiến người ta chú ý là hai thanh niên đứng giữ dáng vẻ bất phàm. Hai thanh niên này dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cũng không khó chịu chút nào, thái độ hết sức bình thản.
- Tại hạ Gia Cát Lượng, vừa vặn hôm nay là tại hạ tiến hành sát hạch, nếu hai vị thông qua khảo hạch rồi thì kính xin vào trong nói chuyện.
Gia Cát Lượng tiến lên đánh giá hai người một chút, cũng khá bất ngờ đối với hai người, chìa tay ra hiệu vào phòng cách đó không xa.
- Không dám, đã sớm nghe nói đến đại danh của Gia Cát Khổng Minh, làm phiền rồi.
Thấy Gia Cát Lượng khách khí như thế, hai người cũng ngạc nhiên chắp tay đáp lễ, đi theo Gia Cát Lượng đến đại sảnh gần đó.
Bên trong đại sảnh đã chuẩn bị sẵn rượu, sẵn sàng nghênh đón bất kỳ người nào đến. Hai người cũng không khách sáo ngồi đối diện với Gia Cát Lượng.
- Còn chưa biết xưng hô với hai vị như nào?
Gia Cát Lượng cười cười hỏi.
- Tại hạ Tưởng Uyển, đây là biểu đệ của ta Lưu Mẫn, để Gia Cát tiên sinh chê cười.
Tưởng Uyển chắp tay đáp.
- Tưởng Uyển?
Lưu Kỳ đứng cạnh Gia Cát Lương ánh mắt ngưng tụ. Tưởng Uyển này chính là một trong tứ đại hiền tướng Thục Hán, vị trí chỉ đứng sau Gia Cát Lượng, bất kể là bản lĩnh xử lý chính sự hay là tài năng quân sự đều không tầm thường, không ngờ lại gặp ở đây.
- Hóa ra là Tưởng Công Diễm. Hai người mấy năm qua nổi danh tại Kinh Nam, hôm nay hai vị tới Kinh Châu thật sự là phúc của Kinh Châu rồi.
Sắc mặt Gia Cát Lượng cũng biến đổi. Tưởng Uyển và Lưu Mẫn tuổi trẻ thành danh, danh tiếng tại Kinh Châu cũng không kém, tuy rằng chưa vang dội như y và Bàng Thống, nhưng lại hơn hẳn mấy đệ tử khác của Bàng Đức Công.
- Danh mỏng thôi khiến Gia Cát tiên sinh chê cười rồi.
Tưởng Uyển chắp tay nói.
Sau đó Gia Cát Lượng hỏi đi một chút về chính sự, Tưởng Uyển đối đáp trôi chảy, ý nghĩ lưu loát nhanh nhạy. Có vài chỗ Gia Cát Lượng nghe xong hết sức tán thưởng lộ ra cả nét mặt, mà Lưu Kỳ cũng hết sức hài lòng. Hơn mười qua rốt cuộc đã đợi được nhân tài rồi.
- Tài của Công Diễm tại hạ khâm phục. Đợi ta bẩm báo lại với chủ công xong sẽ an bài chức vụ cho Công Diễm. Về phần tài năng của Lưu Mẫn cũng không tầm thường, hiện tại Thái thú Quế Dương Triệu Luy vừa mới nhậm chức, không biết túc hạ có nguyện tới Quế Dương đảm nhiệm chức Công Tào không?
Gia Cát Lượng hỏi hai người.
Lưu Mẫn nhìn Tưởng Uyển, gặp Tưởng Uyển gật đầu lập tức chắp tay nói:
- Tại hạ nào dám không tòng mệnh.
- Về phần Công Diễm, kính xin ở trong quán chờ vài ngày.
Gia Cát Lượng lại nói với Tưởng Uyển.
- Không cần như thế, chức Thái Thú Hán Trung đến nay còn đang trống, Tưởng Công Diễm có hứng thú đảm nhiệm chức vụ này không?
Đúng lúc này một thanh âm từ bên cạnh Gia Cát Lượng vang lên.
Thanh âm đó làm cho ba người trên đại sảnh giật mình. Gia Cát Lượng ngây ra giây lát sau đó mỉm cười nhìn Tưởng Uyển. Hán Trung sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay Kinh Châu, Tưởng Uyển đảm nhiệm chức Thái Thú Hán Trung thật sự rất thích hợp.
Tưởng Uyển sững ra. Y không ngờ thanh niên ngồi bên Gia Cát Lượng như là tiến đến Chiêu Hiền quán để tham gia khảo hạch lại chính là đương kim Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, bèn hắng giọng cho mình tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ vấn đề của Lưu Kỳ.
Chức vị Thái thú Hán Trung nhìn có vẻ quyền cao chức trọng, nhưng Hán Trung giờ vẫn còn nằm trong tay Trương Lỗ, nếu y muốn đảm nhiệm chức Thái thú Hán Trung thì phải trợ giúp Lưu Kỳ đánh hạ Hán Trung. Y dĩ nhiên không ngại, nhưng so với Gia Cát Lượng, Bàng Thống thì y vẫn có chút tự ti. Hơn nữa y chẳng qua vừa mới qua sát hạch mà thôi mà Lưu Kỳ đã cho y đảm nhiệm Thái thú Hán Trung, vậy có phải quá tùy tiện hay không.
- Châu Mục đại nhân nói đùa đúng không?
Ngẫm nghĩ một chút Tưởng Uyển nhìn Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Hán Trung là nơi phát tích Cao Tổ, Kinh Châu tình thế bắt buộc, Công Diễm cho rằng ta đang lừa gạt ngươi à?
Lưu Kỳ cười cười, không để ý. Bất kể ai đột niên được đề thăng lên chức thái thú đều thất thố, Tưởng Uyển có thể buông bỏ hấp dẫn mà đặt ra nghi vấn đã là đáng quý rồi.
- Tầm quan trọng của Hán Trung, hẳn Châu Mục đại nhân đã biết, có thể lấy được Hán Trung sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc Châu Mục đại nhân có thể vấn đỉnh thiên hạ hay không. Địa phương quan trọng như thế Châu Mục đại nhân lại giao cho một kẻ văn nhược thư sinh lần đầu gặp như ta. Chẳng lẽ ngài không sợ có gì sơ xuất ư?
Tưởng Uyển nghi hoặc hỏi Lưu Kỳ.
- Khà khà, đừng nói hiện tại Hán Trung còn chưa tới tay, dù là Hán Trung đã bị Kinh Châu chiếm cứ thì Công Diễm muốn đảm nhiệm chức Thái thú Hán Trung cũng phải làm từ tầng thấp đi lên. Thời gian dài chẳng lẽ không đủ để khảo hạch tài năng của Công DIễm hay sao? Công Diễm cho rằng ta sẽ cho ngươi đảm nhiệm chức Thái thú Hán Trung luôn à?
Lưu Kỳ phá lên cười.
Tưởng Uyển giật mình. Giờ Hán Trung còn nằm trong tay Trương Lỗ, nếu y muốn đảm nhiệm chức thái thú Hán Trung thì ít nhất trong quá trình cướp lấy Hán Trung phải giành được đầy đủ công huân, nếu không chức vị đó chắc chắn sẽ không thuộc về y.
- Nếu Châu Mục đại nhân cất nhắc như thế, tại hạ cũng muốn thử một lần.
Tưởng Uyển ngẩng nhìn Lưu Kỳ, vẻ đầy tự tin. Hiện giờ tình huống của hán Trung căn bản không đủ để chống lại Kinh Châu, chiếm cứ Hán Trung là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Tốt, vậy thì tất cả lương thảo, đồ quân nhu tấn công Hán Trung giao cho Công Diễm phụ trách.
Lưu Kỳ vui vẻ nói.
- Thuộc hạ nhất định sẽ không làm chủ công thất vọng.
Tưởng Uyển đứng lên hạ bái với Lưu Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận