Tam Quốc Tranh Phong

Chương 292

- Giản Ung tiên sinh đi thong thả.
Lưu Kỳ cũng không giữ lại chắp tay nói.
- Giản Ung tiên sinh đi thong thả.
Mọi người cũng đứng dậy chắp tay nói.
- Hừ!
Giản Ung hừ lạnh một tiếng bước nhanh đi ra võ đài.
- Hôm nay đa tạ chư vị tới tham gia hôn lễ tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kích. Bây giờ sắc trời không còn sớm, các vị đã đã lâu không được nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì, tại hạ phân phó hạ nhân đưa rượu và thức ăn lên.
Lưu Kỳ thấy không có người nói chuyện bèn đứng lên trước nói.
- Theo Đại công tử nói như vậy.
Mọi người chắp tay nói.
Sau đó Lưu Kỳ liền sai người bưng lên rượu và thức ăn cùng mọi người nâng ly, mà Tân Hiến Anh thì nhân cơ hội rời khỏi trở về hậu viện. Nơi này sự tình đã chấm dứt nàng cũng yên tâm, nếu không phải lo lắng Lưu Kỳ nàng cũng không sẽ vi phạm cấp bậc lễ nghĩa.
- Chúc mừng chủ công.
Đám người Gia Cát Lượng cùng nhau kính rượu Lưu Kỳ.
- Ha ha, Khổng Minh hôm nay có công lớn ta sẽ báo cáo phụ thân để cho Khổng Minh đảm nhiệm chức quân sư Phi Long quân. Khổng Minh phải chuẩn bị tinh thần trước đấy.
Lưu Kỳ đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch nhìn Gia Cát Lượng nói.
- Đa tạ chủ công, tất sẽ không để cho chủ công thất vọng.
Gia Cát Lượng hành lễ nói.
Y biết rằng kế tiếp mới là bắt đầu khảo nghiệm, hôm nay việc y làm công lao tuy lớn, nhưng còn chưa đủ để đảm nhiệm chức quân sư Phi Long quân, mà y cần phải làm là ngồi vững vàng chức quân sư Phi Long quân, hợp với Văn Sính cùng nhau trợ giúp Lưu Kỳ khống chế Phi Long quân, cũng chính là đem Phi Long quân biến thành binh mã của Lưu Kỳ. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt muốn xem Gia Cát Lượng phối hợp cùng Văn Sính như thế nào. Văn Sính là thân tín của Lưu Biểu, nếu Gia Cát Lượng vừa đến đã lập tức tham công liều lĩnh nhất định sẽ khiến cho Văn Sính phản cảm, như vậy sau khi Gia Cát Lượng ở bên trong Phi Long quân mọi chuyện sẽ khó làm. Lấy uy vọng Văn Sính ở trong Phi Long quân chỉ cần thoáng phân phó vài câu, là có thể khiến Gia Cát Lượng nửa bước khó đi.
- Tốt, Khổng Minh có lòng tin là tốt rồi, ta ở Tương Dương nhưng chờ tin tức của ngươi.
Lưu Kỳ nâng Gia Cát Lượng dậy. Sau khi nhìn sang Triệu Vân ở một bên, biểu hiện của Triệu Vân hôm nay xác thực được xưng tụng mãnh tướng, tuy nhiên Lưu Kỳ biết rõ y không hề chỉ là một thành viên mãnh tướng, Lưu Kỳ đem Triệu Vân đặt ở bên người Gia Cát Lượng, chính là hy vọng Triệu Vân có thể đi theo Văn Sính và Gia Cát Lượng học tập đạo dụng binh.
Thấy Lưu Kỳ nhìn về phía mình vẻ mặt Triệu Vân kích động, ưỡn ngực kích động nhìn Lưu Kỳ. Dưới ánh sáng của lửa Triệu Vân cao ngất như tùng, oai hùng bất phàm.
- Tử Long hôm nay công lao lớn nhất, không làm cho Kinh Châu ta mất mặt, quả nhiên là gan góc phi thường. Ngươi với Khổng Minh cùng nhau thống lĩnh Phi Long Vệ đi. Khổng Minh có tài kinh thiên ngươi không cần phải bảo vệ, không thể để cho hắn xảy ra chuyện không may gì. Về phần mình ngươi hãy theo Khổng Minh học một ít đạo cầm binh thật tốt, Văn Sính tướng quân thống lĩnh Phi Long quân ở Kinh Châu uy vọng rất cao, nhiều lần xuất chiến ít khi bị bại, ngươi cũng cần phải thỉnh giáo ông ấy nhiều hơn, không thể qua loa.
Lưu Kỳ muốn bồi dưỡng Triệu Vân trở thành một danh tướng mới, mãnh tướng mặc dù tốt nhưng cũng không sánh bằng một gã tướng tài.
- Đa tạ chủ công, chủ công nói như vậy Tử Long không dám quên.
Triệu Vân vội khom mình thi lễ.
- Ừ.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói với mọi người vài câu mới rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lưu Kỳ rời khỏi, trên giáo trường mọi người tâm tư khác nhau. Biểu hiện Lưu Kỳ hôm nay lại khiến mọi người kinh hãi. Xử lý chuyện giữa các chư hầu có vẻ thành thạo, căng chùng có độ, nên chèn ép thì chèn ép, nên lôi kéo thì lôi kéo, khiến mọi người cảm giác thỏa nguyện rất nhiều, Kinh Châu từ khi nào bộc lộ tài năng như thế, mà ngay cả sứ giả Tào Tháo đều cúi đầu ở trước mặt Lưu Kỳ, mọi người đều cảm thấy hả dạ.
- Ha hả, Kinh Châu ta cũng có thể quấy thiên hạ.
Hoàng Thừa Ngạn nhìn đám người Gia Cát Lượng và Từ Thứ vây tại một chỗ cười nói. Hôm nay từ đầu tới đuôi đều là đám người Lưu Kỳ tác động trận đọ sức này, trận đọ sức này người lấy được lợi ích lớn nhất là Kinh Châu, điều này làm cho Hoàng Thừa Ngạn cảm thấy Kinh Châu chỉ sợ còn sẽ có xu thế chinh phục cả thiên hạ.
- Đúng vậy, qua hôm nay Kinh Châu ta không còn có người nào dám xem nhẹ nữa, thiên hạ chư hầu ai còn dám khinh thường Kinh Châu ta nữa.
Bàng Đức Công vẻ mặt cảm thán nói. Tuy Lưu Biểu thống trị Kinh Châu gọn gàng ngăn nắp, nhưng Kinh Châu cũng vẫn bị chư hầu vây khắp nơi chèn ép xuống, chưa từng nghĩ hôm nay chèn ép người khác như vậy.
- Sự tình hôm nay vẫn chỉ là hạt giống vừa vùi, mấy ngày kế tiếp mới là lúc để thu hoạch, mấy lão gia hỏa chúng ta cứ chờ đi.
Tư Mã Huy cười nói, hôm nay dù sao cũng trước mặt nhiều người như vậy, các chư hầu không tốt lẫn nhau kết minh, Lưu Kỳ lần này trong giao phong biểu hiện mạnh mẽ như thế, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng mà chư hầu khắp nơi lôi kéo, mấy ngày kế tiếp mới là khoảng thời gian tranh đoạt ích lợi, mới là các lộ chư hầu phái người mấu chốt đến Tương Dương.
Trong hoa viên Châu Mục phủ, tuy rằng sắc trời đã tối xuống, nhưng nơi này đèn đuốc sáng trưng, Lưu Biểu, Tân Bì ngồi đối diện nhau nâng cốc cùng uống, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng cười sang sảng.
Hôm nay đối với Kinh Châu đặc biệt quan trọng, Lưu Biểu tuy rằng đem sự tình hôm nay giao cho Lưu Kỳ xử lý, nhưng cũng không phải không chú ý. Mà Tân Bì đem con gái gả cho Lưu Kỳ, dĩ nhiên là cùng một nhịp thở với Kinh Châu, đối với tình hình Kinh Châu cũng đặc biệt quan tâm.
Hai người từ lúc ban đầu vẻ mặt lo lắng, đến bây giờ sắc mặt vui mừng nâng cốc cùng uống, đối với tình huống trên giáo trường rõ như lòng bàn tay. Trên giáo trường bất cứ chuyện gì xảy ra đều sẽ có người tiến đến bẩm báo, hai người cũng dần dần yên tâm.
- Ha ha, không nghĩ tới phúc khí Cảnh Thăng tốt như vậy, không ngờ sinh ra một nhi tử ưu tú như thế, quả nhiên là làm cho người ta hâm mộ.
Tân Bì đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cũng không lau khóe miệng, cười vang nói.
- Ha ha, ta cũng không nghĩ đến thủ đoạn này của Kỳ nhi cao minh như thế, Gia Cát Khổng Minh còn có tên Triệu Vân kia, ta trước đó cũng không hề phát hiện.
Lưu Biểu đầy vẻ tự hào. Ông đã rất lâu rồi không có cao hứng như vậy, mấy năm nay không có lúc nào là không vì sự tình Kinh Châu quan tâm, tâm tư thâm trầm không có chút nào thoải mái.
- Ha ha, nhi tử này của ngươi tương lai thành tựu tuyệt đối bất phàm, nói không chừng thật đúng là có thể như Quang Vũ Đế năm đó bình định thiên hạ còn có non sông Hán thất.
Tân Bì cũng không giấu diếm suy đoán của mình nữa, ngay trước mặt Lưu Biểu trực tiếp nói ra.
- Ngươi không phải bởi vì điều này mới vội vã đem Hiến Anh gả cho Kỳ Nhi đó chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận