Tam Quốc Tranh Phong

Chương 573

- Ừ?
Khác với Lưu Kỳ, lúc này mặc dù Dương Hoài đang mau chóng tiến mạnh, nhưng vẫn còn dư lực đánh giá tình huống bốn phía, càng tiếp cận Lưu Kỳ, Dương Hoài càng cảm thấy sự quỷ dị trên người Lưu Kỳ kỳ lạ.
Thực sự không phải là trường kiếm trong tay Lưu Kỳ, mà bởi vì mỗi khi Lưu Kỳ tiến lên trường kiếm trong tay đều có thể chém vụn binh khí trước mặt, mỗi một lần có binh khí tới trước người, Lưu Kỳ cũng có thể khéo léo tránh khỏi, đồng thời đem trường kiếm trong tay đâm ra ở góc độ càng quỷ dị hơn, mà một kiếm quỷ dị này lại có thể đem người trước mặt hắn bị giết chết.
Nhìn Lưu Kỳ xuất ra chiêu thức, tuy rằng kiếm kiếm đều sắc bén cay độc, nhưng rõ ràng có chứa một tia mới lạ, phần mới lạ này thật sự không phải do chiêu thức mới lạ, mà mới lạ khi đang lúc đối địch.
Tập võ từ nhỏ Dương Hoài dĩ nhiên có thể nhìn ra kiếm pháp mà Lưu Kỳ thi triển, chính y trước đó đã trải qua thời gian huấn luyện đáng kể rồi trưởng thành, nhưng Lưu Kỳ có thể làm Kinh Châu Mục có cơ hội ra trận thật sự là quá ít, mà có cơ hội có thể giết địch lại càng thêm ít, mới dẫn đến sự lạ lẫm lúc Lưu Kỳ đối địch.
Thấy rõ ràng điểm này, Dương Hoài liên tục cười lạnh, cho dù là ngươi có bảo kiếm tuyệt thế thì như thế nào thì trên chiến trường cũng không coi là gì. Nghĩ đến đây Dương Hoài không chần chừ, chân bước càng thêm mau, trường đao trong tay cũng càng thêm hung ác, mục đích duy nhất trong lòng lúc này là giết chết Lưu Kỳ, cho dù là y dẫn dắt hai vạn đại quân đều bị giết sạch, chỉ cần giết được Lưu Kỳ hết thảy đều không đáng giá.
Đang chuyên tâm giết địch Lưu Kỳ không biết Dương Hoài đang suy nghĩ cái gì, nhưng đợi cho đến lúc Dương Hoài vọt tới trước mặt, ánh mắt kia tràn đầy sát khí cũng khiến trong lòng Lưu Kỳ nảy sinh tia lạnh run.
Hắn nhìn ra sự liều lĩnh trong mắt Dương Hoài. Dương Hoài này mạo hiểm muốn giết chết mình, nhưng sự ngạc qua đi Lưu Kỳ lại thở phào nhẹ nhõm, Dương Hoài như vậy càng dễ dàng đối phó.
Nắm chặt trường kiếm lạnh lùng chăm chú nhìn Dương Hoài trước mặt, tuy trong lòng cảnh giác, nhưng không sợ hãi chút nào.
- Giết!
Dương Hoài quát lớn một tiếng, đạp bước tiến lên, vọt tới Lưu Kỳ, trường đao trong tay đâm thẳng tới mặt Lưu Kỳ. Một đao mang theo dày đặc sát khí cùng âm thanh ma sát không khí trước đến nay chưa từng có, bổ phía phía Lưu Kỳ.
Hừ!
Lưu Kỳ cũng không yếu thế, tiến lên một bước, trường kiếm trong tay vung lên, mượn sự xung kích tiến lên, mũi kiếm bổ xuống va chạm vào trường đao.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn trên mũi kiếm truyền đến lực lớn khiến cho Lưu Kỳ lùi về phía sau vài bước mới dừng lại được. Đối với điều này Lưu Kỳ cũng đã ngờ trước, lúc này ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào trường đao trên tay Dương Hoài, thanh đao này nhìn chỉ dày hơn trường đao bình thường một chút không ngờ không tổn hao gì.
Vừa rồi mạnh mẽ va chạm, trường đao trong tay Dương Hoài thậm chí ngay cả một lỗ hổng đều không có, dưới ánh lửa vẫn rạng rỡ như trước.
Tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu!
Trường đao trong tay Dương Hoài nhìn qua trông cực kỳ bình thường, chân chính khiến Lưu Kỳ rung động chính là đao pháp, mới vừa rồi va chạm trong nháy mắt, rõ ràng Lưu Kỳ cảm nhận được phía trên truyền đến lực đạo thật sự không phải là một lần, giống như trong nháy mắt va chạm nhiều lần.
Đây cũng không phải là kỹ xảo cao siêu gì, chỉ là sử dụng đối với binh khí quen thuộc thôi, nhưng người tập võ lại thường xem nhẹ điểm này.
Giống như Kinh Châu bây giờ, đám người Triệu Vân, Ngụy Diên, Hoàng Trung đều có thể làm được, nhưng trên chiến trường kỹ xảo này sẽ vô dụng, không ngờ Dương Hoài lại nghĩ đến phương pháp này.
Hít một hơi lạnh, Lưu Kỳ dịch chuyển thân mình chủ động tấn công trước, tuy Dương Hoài có thể sử dụng kỹ xảo, nhưng cũng không đủ để thành công, chỉ cần đem binh khí trong tay y chặt đứt, thì y chẳng khác nào bị mất đi một cánh tay, Dương Hoài tất sẽ yếu đi rất nhiều.
- Hừ! Ngoan cố chống cự!
Dương Hoài cũng không nói lời vô nghĩa, trường đao trong tay không ngừng bổ về phía Lưu Kỳ, từng chiếc đều tấn công chỗ hiểm. Chỉ cần Lưu Kỳ không phòng bị, có thể làm Lưu Kỳ bị tổn thương nặng.
- Giết! Bảo vệ chủ công!
Bốn phía Lưu Kỳ mấy trăm tên thân binh và mấy trăm tên Cẩm Y Vệ phối hợp với binh sĩ Kinh Châuchặt chẽ ngăn cản binh mã Ích Châu ở bên ngoài, đồng thời không ngừng bất ngờ tấn công Dương Hoài.
Trăm tên thân binh đều là tinh nhuệ được lựa chọn từ trong đại quân, mà Cẩm Y Vệ là là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, có bọn họ bên ngoài không ngừng náo loạn, trong lúc nhất thời Lưu Kỳ cùng Dương Hoài khó phân thắng bại.
Đáng ghét!
Thuận tay ngăn đẩy trường kiếm ra, trong lòng Dương Hoài tức giận không ngừng, nhiều lần y có thể làm cho Lưu Kỳ bị thương nặng, nhưng lại vì né tránh công kích của binh lính Kinh Châu mà không thể làm được gì.
Liên tiếp mấy lần như thế khiến trong lòng Dương Hoài rất tức giận, trường đao trong tay đột ngột bổ một nhát bức Lưu Kỳ rút lui, sau đó đột nhiên nhằm về phía binh sĩ Kinh Châu, trong nháy mắt bốn năm tên binh sĩ Kinh Châu bị thương ở trong tay Dương Hoài, không có ý đuổi tận giết tuyệt, Dương Hoài lại nhằm về những binh sĩ Kinh Châu khác.
Bị Dương Hoài bổ một kiếm, trong lòng Lưu Kỳ than nhỏ, cho dù là có Hiên Viên kiếm trong tay cùng với kiếm pháp quỷ dị cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Dương Hoài, thậm chí còn thoáng ở thế hạ phong, vừa rồi mấy lần binh sĩ Kinh Châu ngăn trước người Dương Hoài, không phải là hắn không thể tránh, chỉ có điều tình cảnh của hắn nhìn qua cực kỳ bất lợi, khiến cho binh sĩ không thể yên tâm mà thôi.
Lắc đầu Lưu Kỳ lại rút kiếm xông tới, hắn đã rõ ràng dụng ý của Dương Hoài, ý đồ của y là làm cho nhiều binh sĩ Ích Châu đánh vào nơi này, làm binh lính bốn phía chệch hướng.
Đối với biện pháp của Dương Hoài, mặc dù Lưu Kỳ biết nhưng không có biện pháp để ngăn cản, trận chiến này bắt đầu vốn cũng nơi này cũng không phải trọng điểm, chân chính trọng điểm là ở Giang Du.
Hắn ở trong này chẳng qua chỉ là làm chệch hướng Dương Hoài mà thôi, thời gian càng dài, Hoàng Trung càng có thể dễ dàng thu hồi thành Giang Du.
Về phần Dương Hoài, hắn có thể đánh có thể không.
Đạp bước tiến lên cùng quần đấu kịch liệt với Dương Hoài, tuy vẫn bị Dương Hoài áp chế, nhưng không còn bị bức như vừa rồi nữa.
Chỗ cửa doanh trại chiến đấu trở nên kịch liệt, ngày càng nhiều binh lính gia nhập cuộc chiến, tình hình cũng càng thêm hỗn loạn, thậm chí có thể nhìn thấy ở cửa doanh trại máu loãng chảy xuôi trên mặt đất.
Vây quanh hai người Dương Hoài cùng Lưu Kỳ, toàn bộ chiến trường càng hỗn loạn hơn, ngoại trừ gần trăm Cẩm Y Vệ, những người khác căn bản là không thể tiếp cận được Lưu Kỳ, hơn mười tên tiểu tướng dẫn theo binh sĩ dưới trướng nghĩ cách cứu viện Lưu Kỳ, còn chưa chạy đến đã bị binh sĩ Ích Châu ngăn cản.
… … ….. …. … … … … …........ … …. … … …. …. … …. … … … … …. ….. … … … … … … … … … … …. ….. …. ….
Ngoài thành Giang Du, thời điểm Hoàng Trung dẫn theo hơn năm ngàn binh mã dưới trướng chạy tới, toàn bộ thành Giang Du không phòng bị chút nào, không chút do dự nào, thậm chí không có chuẩn bị nhiều, dựa theo kế hoạch từ trước Hoàng Trung liền dẫn dắt binh sĩ dưới trướng xông lên thành Giang Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận