Tam Quốc Tranh Phong

Chương 45

Hộ vệ của Lưu Kỳ dưới sự huấn luyện của Mã Trung và Lữ Giới tuy so ra kém Phi Hổ Vệ, tám trăm kỵ sĩ Cẩm Phàm. Nhưng lộ trình 20 dặm bọn họ vẫn có thể tiếp thu, lúc này bọn họ vẫn làm tròn chức trách, tiến lên phía trước nghiêm mật bảo vệ Lưu Kỳ.
Ngược lại hai vạn đại quân kia, lúc này vô ý binh khí trên tay tùy ý thả phía sau thân, khôi giáp hỗn độn không chịu nổi, tựa như sơn tặc không có chút sức lực chiến đấu, Lưu Kỳ tin tưởng lúc này chỉ cần có một đạo sơn tặc liền có thể tách rời bọn họ mà giết hại.
Lưu Kỳ và Từ Thứ nhìn nhau, sắc mặt có chút ngưng trọng, hắn đã sớm dự liệu sức chiến đấu của hai vạn đại quân này không cao, nhưng lúc này nhìn nhận mới biết chính mình đã đánh giá cao, bởi bọn họ căn bản không giống quân đội. Nghĩ đến trước khi đi trong mắt Thái Mạo lóe lên tiếu ý, không cần nghĩ Lưu Kỳ cũng biết là Thái Mạo giở trò quỷ.
Thái Hòa thúc ngựa tiến đến bên cạnh Lưu Kỳ, nói:
- Tướng quân, các tướng sĩ đã mệt mỏi, có thể tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục hành trình được không?
Lưu Kỳ đang định cự tuyệt, liền thấy Từ Thứ lắc đầu với hắn, tuy nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu nói:
- Truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơi lấy sức.
Trong mắt Thái Mạo lóe lên tia sáng thất vọng, sau đó biến mất, tiếp đến tiến lên truyền lệnh.
Đại quân lập tức tìm nơi tạo dựng cơ sở tạm thời, bùng lửa thổi cơm.
Trong đại trướng chủ soái, Lưu Kỳ hỏi Từ Thứ:
- Nguyên Trực huynh vì sao muốn ta đồng ý để binh sĩ nghỉ ngơi hồi phục sức lực, phải biết rằng dựa vào tốc độ này chúng ta không biết tới khi nào mới có thể tới Trường Sa?
Từ Thứ chậm rãi uống một ngụm trà, nói:
- Tướng quân nếu không đáp ứng chính là trúng gian kế của Thái Mạo.
Ở trong quân Từ Thứ vẫn gọi Lưu Kỳ là Tướng Quân.
Lưu Kỳ sửng sốt, không tin hỏi:
- Không thể nào? Lợi hại như vậy sao?
Từ Thứ cười cười, Lưu Kỳ mặc dù có tài nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên lãnh binh, rất nhiều chỗ không biết nên giải thích thế nào:
- Đây là y dùng kế ly gián quan hệ giữa tướng quân và các tướng sĩ, hiện tại đại quân đều rất mệt mỏi, Thái Mạo tiến lên xin tướng quân nghỉ ngơi lấy sức, nếu tướng quân không đồng ý, tướng sĩ sẽ cho rằng tướng quân không quan tâm tới quân sĩ, tự nhiên đứng về phía Thái Mạo, tích lũy lâu ngày, tương lai có khi sẽ khiến bọn họ nghe mệnh lệnh của Thái Mạo mà không để ý tới mệnh lệnh của tướng quân.
Lưu Kỳ chấn động, không ngờ một cái mệnh lệnh lại có uy lực như vậy, thâm nghĩ:
- Xem ra mình đã nhìn nhận việc này quá đơn giản.
Từ Thứ không hổ là mưu sĩ nổi danh thời tam quốc, hiểu biết rất tường tận nhận tâm, Lưu Kỳ hỏi:
- Nguyên Trực huynh cho rằng ta nên làm thế nào?
- Lập uy.
Từ Thứ không chút do dự.
- Lập Uy?
Lưu Kỳ có chút nghi hoặc.
Từ Thứ nhìn Lưu Kỳ nói:
- Đúng vậy, chính là lập uy, hiện tại chưa có gì tạo uy tín trong quân, không có uy tín, quân sĩ sẽ không tuân thủ mệnh lệnh của tướng quân, tướng quân chỉ có tạo uy mới tính là bước nắm giữ nhánh quân đội này.
Lưu Kỳ nghe Tứ Thứ nói rất có đạo lý, gật gật đầu tán thành. Hiện tại hắn chỉ là có cái đầu liên quan tới tướng quân mà thôi.
- Người đâu.
Mã Trung nhanh chóng bước vào trong trướng.
Lưu Kỳ phân phó nói:
- Ngươi đi xem tướng quân thống lĩnh Phi Hổ Vệ lần này là ai? Nói ta mời y đến nghị sự.
- Rõ.
Mã Trung lĩnh mệnh rời đi.
Không lâu sau, một thanh niên mặc khôi giáp màu trắng đi đến, khôi giáp của y cũng giống y như đúc khôi giáp của Phi Hổ Vệ bình thường, bởi khôi giáp của tất cả Phi Hổ Vệ đều giống nhau.
- Tham kiến tướng quân.
Lưu Kỳ nhìn tướng lĩnh Phi Hổ Vệ trẻ tuổi giống mình, trong lòng có chút ngạc nhiên. Chỉ có điều hắn không hoài nghi thanh niên này dựa vào quan hệ mà tiến vào Phi Hổ Quân:
- Các ngươi chỉ tạm thời nhận lệnh chỉ huy của ta, không cần khách khí như thế. Tướng quân xưng hô thế nào?
- Mạt tướng Vương Nghị.
Chàng thanh niên kia bình tĩnh nói.
Lưu Kỳ nghe được y họ Vương, cảm giác có vài phần giống Vương Uy, không khỏi hỏi:
- Không biết tướng quân có quan hệ thế nào với Vương Uy tướng quân?
- Đó là gia phụ ta.
Chàng thanh niên cũng không vì Vương Uy là phụ thân mình mà giảm bớt gánh nặng, hiển nhiên y dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào Phi Hổ Vệ.
Lưu Kỳ và Từ Thứ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toát lên vẻ rạng ngời, mục đích Vương Uy phái nhi tử của mình giúp sức mình không cần nói cũng biết. Lưu Kỳ nhìn Vương Nghị nói:
- Vương tướng quân, Phi Hổ Vệ có thể tiếp nhận lệnh chỉ huy của ta?
Vương Nghị vẫn bình tĩnh như trước nói:
- Phi Hổ Vệ hiện tại lệ thuộc dưới trướng đại nhân, tự nhiên nhận lệnh chỉ huy của đại nhân.
- Được, đã như vậy, còn cần phải nhờ Vương Tướng Quân phối hợp.
Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tuy Phi Hổ Vệ lệ thuộc dưới trướng của hắn, nhưng Phi Hổ Vệ thân ở dưới trướng Vương Uy, nếu như bọn họ không nghe lệnh, thì dựa vào thực lực của Lưu Kỳ lúc này cũng không có biện pháp. Hắn lại không biết Phi Hổ Vệ quân kỷ nghiêm minh, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh cấp trên, đây là quy củ Vương Uy định ra, đề phòng Phi Hổ Vệ kiệt ngạo khó thuần phục, không thể điều khiển.
Lưu Kỳ gật đầu gọi Mã Trung tiến lên chuẩn bị.
. . . . .
Quân sĩ vừa mới dùng cơm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi. Chợt nghe trống trận bên ngoài trướng vang lên, bọn họ giống như vạn mã chạy chồm nhanh chóng vũ khí lao ra ngoài trướng.
Trên đường tốp năm tốp ba nghị luận.
- Ngươi biết lần này đột nhiên tập hợp là vì cái gì không? Chẳng lẽ là có địch nhân?
- Ta không biết, ta vừa chuẩn bị thoát y đi ngủ, chợt nghe tiếng trống trận liền vội vàng chạy ra.
- Vậy chắc có địch nhân, nhưng nếu như có địch nhân các đại nhân đã sớm bỏ chạy vì sao lại ở chỗ này?
Trên thao trường bên ngoài doanh địa, vào lúc này Thái Mạo bước nhanh tới trước người Lưu Kỳ, hỏi:
- Tướng quân có chuyện gì triệu tập mọi người?
Lưu Kỳ liếc nhìn y một cái, nói:
- Tý nữa ngươi sẽ biết.
Nói xong không hề để ý tới Thái Hòa, đi lên đài cao lưu lại Thái Mạo với sắc mặt tái mét.
- Tiểu súc sinh, đợi tới khi đến Trường Sa, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn ở lại đó.
Thái Hoài nhìn bóng dáng Lưu Kỳ, ánh mắt hiện lên tia sáng âm độc.
Đứng trên đài cao, nhìn tướng sĩ phía dưới túm năm tụm ba, sắc mặt Lưu Kỳ có chút âm trầm.
- Các ngươi xem các ngươi hiện tại có bộ dạng của một binh sĩ không? Ta thấy giống những tên ăn mày! Chỉ có tập hợp đơn giản đã mất nửa canh giờ còn chưa tập hợp chỉnh tề, nếu ở trên chiến trường, các ngươi muốn ngủ khi bị người khác công phá doanh địa sao?
Thanh âm Lưu Kỳ có chút âm trầm, ngữ khí đầy tức giận.
- Triệu Luy ở đâu?
Lưu Kỳ hô lớn.
- Có mạt tướng.
Triệu Luy một thân khinh giáp xuất hiện trước mặt Lưu Kỳ. Lần này Lưu Kỳ xuất chinh dẫn theo đám người Mã Lương, Triệu Luy. Hắn thương lượng với Từ Thứ cảm thấy Triệu Luy là người chính trực nhất, rất thích hợp làm việc này.
Lưu Kỳ nhìn Triệu Luy ở phía dưới, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận