Tam Quốc Tranh Phong

Chương 282

- Thiên tử chính là thiên tử, chẳng ai phủ nhận được. Bây giờ thiên hạ chư hầu cát cứ, chiến loạn thường xuyên, lấy tài năng của thiên tử vẫn không đủ để bình định thiên hạ, còn giang sơn nhà Hán, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thiên hạ sẽ chia năm sẻ bảy, liên tiếp chiến loạn, vài chục năm nữa thậm chí là trăm năm cũng không thể an bình lại, dân chúng lưu lạc khắp nơi, xác chết đầy đất,….Tào Tư Không tài đức vẹn toàn, có thể phụ tá thiên tử bình định thiên hạ, chấm dứt chiến loạn, thuận theo thiên ý, những gì Tào Tư Không đã làm chỉ vì một mục đích cuối cùng là vậy, Đại công tử có nhiều hiểu lầm Tào Tư Không rồi, nói như vậy thực oan uổng cho Tư Không quá.
Tuân Văn Nhược vô thanh vô tức chuyển đề tài hướng tới tài đức của Tào Tháo, nói qua thiên tử, cuối cùng là chỉ thẳng ra sai lầm của Lưu Kỳ, nháy mắt đã đem mũi nhọn hướng về phía Lưu Kỳ.
- Là thế phải không? Khổng Minh, ngươi nói một chút.
Lưu Kỳ nhìn về phía Gia Cát Lượng. Tuân Văn Nhược tiên sinh nhắc tới Tào Thào tài đức vẹn toàn, lại chỉ rõ Lưu Kỳ không nhìn đúng sự thật, nếu là người bình thường chỉ sợ đầu tiên phải nghĩ cách thanh minh như thế nào, vô tình bị Tuân Văn Nhược quấy nhiễu.
- Khởi bẩm Chủ công, thuộc hạ cũng không có cùng cách nhìn này.
Gia Cát Lượng đi vào giữ, đứng bên cạnh Tuân Văn Nhược nói.
- Ồ, trên đời này đạo lý viện biện việt minh (càng phân rõ càng tường minh), hôm nay trước mặt nhiều người như vậy có lời gì cứ nói ra.
Lưu Kỳ phất tay ra hiệu cho Gia Cát Lượng nói.
- Vâng.
Gia Cát Lượng thi lễ với Lưu Kỳ, xoay người nhìn Tuân Văn Nhược nói:
- Xin hỏi Văn Nhược tiên sinh, Thiên Tử là như thế nào?
- Thiên Tử ý chỉ con của trời, chính là thuận theo thiên mệnh để thống trị cả thiên hạ.
Tuân Văn Nhược mở miệng. Mặc dù biết nói những lời lừa gạt dân chúng như vậy, nhưng Tuân Văn Nhược không thể không nói, y muốn mượn danh Thiên Tử thì nhất định phải nói vậy, nếu không người trong thiên hạ cũng là Thiên Tử, chỉ sợ Thiên Tử thật không đáng giá.
- Nếu Thiên Tử là con của trời, vậy vì sao còn cần Tào Tư Không thay mặt cho Thiên Tử.
Gia Cát Lượng cười nói.
- Thiên Tử còn nhỏ, chưa đủ để xử lý việc thiên hạ, Tào Tư Không chỉ giúp Thiên Tử san sẻ chuyện thiên hạ.
Tuân Văn Nhược không cam lòng yếu thế, nói.
- Ồ, Thiên Tử là con của trời, sao lại có chuyện nhỏ tuổi, không thể xử lý công việc, con của trời đương nhiên là thuận theo thiên mệnh mà sinh, đương nhiên phải cực kì thông minh, thống trị thiên hạ, sao lại cần đến Tào Tư Không phụ tá trợ giúp? Thiên tử là con của trời, tuyên bố ban Y Đai Chiếu chém Tào Tư Không tức là quyết định chính xác, vậy vì sao Tào Tư Không vẫn sống?
Gia Cát Lượng tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào Tuân Văn Nhược nói.
- Tuy Thiên tử là con của trời, nhưng lại bị mấy lời của gian thần che mắt, mấy tên gian thần này muốn mượn tay Thiên tử để mưu hại Tào Tư Không, Tào Tư Không làm như vậy âu cũng là bất đắc dĩ.
Tuân Văn Nhược kiên quyết nói, y biết vừa rồi y đã rơi vào bẫy của Gia Cát Lượng, chẳng qua dù có thấy được bẫy thì sao, dù y trả lời như thế nào thì hiện tại cũng đều bị phản kích mãnh liệt.
- Ha ha, Văn Nhược tiên sinh sai rồi. Vừa rồi Văn Nhược tiên sinh nói Thiên tử là con trời, sao lại bị người ta che mắt được?
Gia Cát Lượng lắc đầu, quạt lông trong tay nhẹ nhàng lay động.
Lúc này không ai còn coi thường vị thanh niên đang mỉm cười trước mặt này nữa, người này vừa mới nói dăm ba câu đã khiến cho Tuân Văn Nhược á khẩu không trả lời nổi, không phải lời nói ác độc cũng toàn là những câu có gai.
- Vậy để các hạ nói xem, Thiên tử nghĩa là gì?
Tuân Văn Nhược không thừa nhận mình đã sai, mà lập tức đá vấn đề này sang cho Gia Cát Lượng.
- Thiên tử chính là dân tâm sở hướng (một lòng nghĩ cho nhân dân), dân tâm sở hướng chính là Thiên tử. Nghiêu Thuấn Vũ Thang do thuận theo ý dân mới có thể khai sang thịnh thế, mà Hạ Kiệt tàn bạo làm trái ý dân bị nhà Thương thủ nhi đại chi (chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác), Thương Trụ Vương cùng xa cực dục, hao tài tốn của, Chu Vũ Vương thuận theo ý dân thủ nhi đại chi. Hiện giờ Tào Mạnh Đức mưu toan ép Thiên tử lường gạt dân chúng, chính là làm trái ý dân, đây còn là hành động tự chịu diệt vong.
Những câu trên Gia Cát Lượng đều nói Thiên tử, cuối cùng lại cho là Tào Mạnh Đức có tội ép Thiên tử khiến Tuân Văn Nhược nhất thời không biết nói sao để phản bác.
- Lời của các hạ sai rồi, người nói Tào Tư Không ép Thiên tử, vậy có phải Trấn Nam Lưu tướng quân ở Kinh Châu này cũng là danh bất chính ngôn bất thuận không?
Trong lòng Tuân Văn Nhược bắt đầu sốt ruột, ban đầu nghĩ Gia Cát Lượng đưa ra quan điểm phản bác chính mình, không nghĩ tới Gia Cát Lượng lại nói đạo lý rõ ràng, nếu là phản bác chẳng phải là thừa nhận Tào Tư Không sai rồi, nếu không phản bác cũng khiến cho Tào Tư Không nhận sai, lúc này Tuân Văn Nhược chính là tiến thoái lưỡng nan.
- Ồ, Lưu Kinh Châu đảm nhiệm Kinh Châu Mục từ lúc Tào Mạnh Đức còn chưa mang họ Tư Không nữa, chẳng lẽ Văn Nhược tiên sinh còn nghĩ Tào Mạnh Đức là Đổng Trác kế tiếp.
Gia Cát Lượng nhìn Tuân Văn Nhược.
- Ha ha, lời này của các hạ sai rồi, Đổng Trác làm điều sai trái, hoành hành ngang ngược, đâu có để Thiên tử trong mắt, mọi người ở đây đều biết, mà nếu không có Tào Tư Không, chỉ e rằng Thiên tử vẫn còn lưu lạc bên ngoài, mà mấy năm nay khắp nơi đều là phản loạn, nếu không có Tào Tư Không, chỉ sợ thiên hạ này đã loạn đến mức bất dạng rồi.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn, hóa ra là sứ giả của Trương Tú - Giả Hủ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tuân Văn Nhược, Giả Hủ cười thân thiện, tuy Tuân Văn Nhược kinh ngạc, nhưng cũng biết Giả Hủ đang giúp mình, cũng gật đầu cảm kích.
- Không biết vị này là?
Gia Cát Lượng cau mày nhìn về phía Giả Hủ.
- Tại hạ là sứ giả Tuyên Uy hầu Giả Hủ.
Giả Hủ vuốt râu, cười nói.
- Ồ, nếu ta nhớ không nhầm thì Tuyên Uy hầu và Tào Mạnh Đức có đại thù, mà Tuyên Uy hầu cũng là tướng lĩnh dưới trướng của Lưu Kinh Châu, không biết từ khi nào Tuyên Uy hầu và Tào Mạnh Đức đã cùng một đường rồi.
Gia Cát Lượng kinh ngạc nhìn Giả Hủ hỏi:
- Chẳng nhẽ các hạ chính là người hiến kế cho Đổng Trác, Giả Văn Hòa?
- Ồ!
Giả Hủ sửng sốt, lập tức ý thức được chính mình đã có chút nóng vội, danh tiếng của mình thật là kém đi.
- Hóa ra hắn chính là gian tặc hiến kế cho Đổng Trác, Giả Văn Hòa à, đã đến đây quấy rối rồi.
- Không ngờ được Trương Tú lại dẫn sói vào nhà, vong ân phụ nghĩa tội đáng chết!
- Không sai, tại hạ chính là Giả Văn Hòa, nhưng Tào Tư Không là hạng người gì thiên hạ đều biết, cũng chẳng vì thân phận của ta mà thay đổi được.
Giả Hủ hít sâu, nói.
- Hử?
Lưu Kỳ nhìn Giả Hủ, hắn biết rằng nếu không có hôn lễ này nói không chừng Giả Hủ đã khuyên Trương Tú quy thuận Tào Tháo rồi, không ngờ rằng ý nghĩ đó lại mãnh liệt như vậy, khẩn cấp như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận