Tam Quốc Tranh Phong

Chương 599

Mấy người đều là nhân vật đứng đầu Kinh Châu, làm sao không chú ý tới lần khảo hạch này.
- Tài năng của Tự Thụ, Trương Cáp có thể nói là đứng đầu thiên hạ, lần này chủ công để hai người này công khai tham gia khảo hạch có phải là có ý gì khác?
Tư Mã Huy nhíu mày nói. Mấy người bọn họ hiểu khá rõ về Lưu Kỳ, đương nhiên không nghĩ rằng Lưu Kỳ làm ầm ĩ như vậy là vì đám người Tự Thụ tới khảo hạch.
- Ha ha, ngươi nha, chẳng lẽ ngươi đã quên việc thư viện ư?
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói:
- Chủ công là như vậy rõ ràng là trài đường cho đám học sinh trong thư viện, nếu không nửa năm đến một năm sau, đám người kia đã lập tức đi ra khảo hạch, chẳng phải sẽ dễ dàng bị thất bại?
- Ý ngươi là?
Tư Mã Huy lộ vẻ mặt đông cứng lại, học sinh trong thư viện đã vượt qua con số ba ngàn, đại đa số trong đó cũng không kém, sở dĩ phải để bọn họ vào trong thư viện là vì muốn bồi dưỡng bọn họ, tương lai có thể trợ giúp cho Lưu Kỳ.
Nhưng nếu người trong thư viện vừa ra đã đảm nhiệm chức vị cao chẳng phải không hợp với chủ ý có tài mới được trọng dụng của Lưu Kỳ hay sao.
Hiện tại Tự Thụ và Trương Cáp đều là người tài hiếm có trong thiên hạ, có năng lực xuất chúng, người như vậy muốn đảm nhiệm chức quan ở Kinh Châu cũng cần phải khảo hạch, đương nhiên thư viện sau này cũng cần phải khảo hạch rồi.
Một Chiêu Hiền Quán nho nhỏ đương nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu của Lưu Kỳ, Lưu Kỳ làm như vậy chưa chắc không có ý thành lập một cơ cầu lựa chọn người tài khác.
- Là ánh mắt của chúng ta thiển cận rồi.
Bàng Đức Công cũng gật đầu nói, chỉ một hành động nho nhỏ của Lưu Kỳ đã bộc lộ dã tâm của hắn.
Chọn lựa nhân tài đương nhiên là muốn mở rộng thế lực, ý chí không nhỏ.
- Ha ha, hành động này của chủ công lại khiến ta nhơ tới việc Tắc Hạ học cung.
Tư Mã Huy cười nói.
- Tắc Hạ học cung?
Hoàng Thừa Ngạn lắc đầu nói:
- Tắc Hạ học cung là luận ngữ nói về trường học, ở trong đó cũng không có nhiều người được trọng dụng, theo như thư viện của chủ công, một khi có thể tạo dựng lên thì nhân tài trong thiên hạ đều bị chủ công thu vào dưới trướng, lo gì thiên hạ không được bình định?
- Đúng vậy, một đám thông qua khảo hạch đều được nhận chức quan, ẽ làm cho thế gia hứng khởi, cũng là một đòn đả kích với việc truyền thừa lâu đối của các thế gia, lại làm dao động tâm của những người đọc sách, lại có thể làm thay đối thế lực của các thế gia đang suy yếu, hành động này của chủ công có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích.
Sắc mặt Bàng Đức Công tỏ vẻ ngưng trọng nói.
- Ha ha, mặc dù là một đả kích với các thế gia nhưng cũng không phải là không tốt, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, cho dù là những thế gia lâu đời nhất cũng không phải trong một ngày là có thể suy vong, tuy hành động này là một đả kích với các thế gia nhưng cũng không phải là không thể khiến con cháu quý tộc càng thêm anh dũng, tăng thêm ý thức tồn vong quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Hoàng Thừa Ngạn dùng tay vuốt chòm râu, vẻ mặt trầm tư nói.
Sở dĩ việc kế thừa của thế gia có vô số quy củ chính là vì để phòng ngừa một thế hệ gia chủ ngu ngốc vô năng khiến cho gia tộc suy vong, nhưng mặc dù có quy củ này những thế gia cũng không thể cứ được truyền thừa mãi.
Mà muốn xây dựng lại một thế gia lại càng khó, Lưu Kỳ làm hành động này càng khiến cho các con cháu quý tộc nhàn nhã không có đường ra tự nhiên sẽ không giống như hiện tại cả ngày không có việc gì, cho dù tương lai gia tộc có suy sụp nhưng nếu có được một hai con cháu gia tộc tiến lên cũng có thể làm cho gia tộc hưng thịnh lại.
Mấy người đều có tâm tư khác nhau, bên kia Từ Thứ đã dẫn mấy người vào trong Chiêu Hiền Quán.
Trong phủ Châu Mục, Tần Bì và Lưu Biểu đang ngồi đối diện nhau chơi cờ. Từ sau khi để Lưu Kỳ kế nhiệm Kinh Châu, Lưu Biểu không hề nhúng tay vào sự vụ của Kinh Châu, cả ngày nếu không chơi cờ với Tân Bì thì cũng ở trong phủ tĩnh dưỡng.
- Nói vậy thì Kỳ nhi đã lấy được Ích Châu rồi.
Điểm quân cờ trong tay Lưu Biểu cảm thấy giật mình, không ngờ mới mấy tháng ngắn ngủi mà Lưu Kỳ đã đánh hạ được Ích Châu, thế lực được mở rộng gấp đôi.
- Đúng vậy, lúc này Lưu Chương đã mang theo vợ con rời khỏi Ích Châu.
Tân Bì cười nói.
- Ha ha, có lẽ cả đời này của ta quyết định chính xác nhất chính là để Kỳ nhi kế thừa Kinh Châu.
Trong mắt Lưu Biểu lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Vậy hôm nay lại có chuyện gì vui?
- Ha ha, đúng là không thể gạt được ngươi, hôm nay đám người Công Dữ tới tham gia khảo hạch tại Chiêu Hiền Quán, lúc này có lẽ đã bắt đầu rồi.
- Các vị, khảo hạch ở Chiêu Hiền Quán chia ra làm khảo hạch văn và võ, mà bên trong văn võ lại chia ra nhiều loại, các vị có thể dựa vào sự hiểu biết của mình mà lựa chọn thích hợp.
Sau khi dẫn mấy người vào Chiêu Hiền Quán, Từ Thứ nói với mọi người.
Từ Thứ nhìn Tự Thụ và Trương Cáp nói:
- Đương nhiên, nếu các vị có lòng tin với chính mình thì cũng có thể tham gia đồng thời tất cả khảo hạch của cả văn và võ.
Những lời này là nói với hai người Tự Thụ và Trương Cáp, mấy người ở đây có thể đồng thời tham gia tất cả các khảo hạch có lẽ chỉ có hai người này.
Một lát sau, mấy người chia ra làm hai tốp, được hai quan viên phụ trách khảo hạch mang đi.
- Chủ công, ngoại trừ Tự Thụ và Trương Cáp lựa chọn tất cả các khảo hạch của cả văn và võ thì những người khác lựa chọn một trong hai khảo hạch đó.
- Yên lặng chờ là được.
Lưu Kỳ gật đầu nhắm mắt lại không nói. Những người khác thì hắn cũng không để ý nhiều, quan trọng là Tự Thụ và Trương Cáp có vượt qua được tất cả vòng khảo hạch hay không, những vòng khảo hạch đầu không có gì khó khăn với hai người nhưng bắt đầu từ cửa thứ tư sẽ càng ngày càng khó.
Tự Thụ và Trương Cáp có lẽ có thể vượt qua thêm hai vòng khảo hạch nữa nhưng họ có thể kiên trì tới cuối cùng hay không thật sự không thể đoán được, đặc biệt vòng cuối cùng là vòng khó vượt qua được.
Tân Hiến Anh để khăn lụa che mặt yên tĩnh ngồi bên cạnh Lưu Kỳ, đôi mắt gần như không rời khỏi Lưu Kỳ, hắn hiểu rất rõ đám người Tự Thụ, sáu vòng khảo hạch đầu không khó với hai người, nhưng cửa ải cuối cùng lại có chút khó khăn.
Nếu hai người muốn thông qua ải cuối cùng thì cần có sự quyết đoán không tầm thường.
Giả Hủ ở bên cạnh cũng chờ mong nhìn ra ngoài cửa, đề mục cửa ải cuối cùng y cũng biết, nhưng chính vì biết nên mới biết đáp án.
Từ lúc Lưu Kỳ đưa ra đề mục cuối cùng, y vẫn luôn suy nghĩ đến đáp áp đề mục cuối cùng là gì, không chỉ có y mà ngay cả Từ Thứ chỉ sợ là cũng đang suy nghĩ đến đáp án này.
Dưới tình huống như vậy, có người nào lại không do dự?
Một khắc đồng hồ nhanh chóng qua đi, ba vòng khảo hạch đầu không làm khó Trương Cáp và Tự Thụ, chưa đến một khắc đồng hồ hai người đã có thể thông qua được ba vòng khảo hạch đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận