Tam Quốc Tranh Phong

Chương 349

- Tài năng của Bàng Thống thật sự như vậy sao?
Tôn Sách kinh ngạc nhìn Lỗ Túc, mặc dù là Bàng Thống có thể đánh bại Tuân Văn Nhược, Tôn Sách cũng không đem Bàng Thống đặt ngang hàng với Tuân Văn Nhược.
- Ha ha, danh tiếng Ngọa Long Phượng Sồ làm sao có thể vô căn cứ? Hai người này đều là đại tài thế gian, không ngờ lại cùng phụ tá một người, dựa vào điểm này có thể nhìn ra sự bất phàm của Lưu Kỳ.
Lỗ Túc gật đầu nói.
- Gia Cát Lượng nay đang ở Giang Hạ, ta chiếm cứ Giang Hạ cũng chưa từng thấy động tác nào của hắn.
Trương Hoành nhíu mày nhìn Lỗ Túc. Đối với Gia Cát Lượng không phải bọn họ không phòng bị, nhưng ai cũng không ngờ Lỗ Túc đánh giá cao Gia Cát Lượng như vậy.
- Ha ha, từ khi Gia Cát Lượng tới Kinh Châu các người thấy hắn tiếp xúc qua với chiến sự chưa? Hiện giờ Ngô hầu chiếm cứ Giang Hạ, Văn Sính tất sẽ không ngồi yên, chỉ sợ lúc này hắn đã qua chỗ Gia Cát Lượng thỉnh giáo rồi.
Lỗ Túc nói, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ưu tư, gã hiểu rõ tài năng của Gia Cát Lượng, Văn Sính ở dưới trướng Gia Cát Lượng tất nhiên có thể đem tài năng của Gia Cát Lượng phát huy gấp trăm lần, chuyện này với Giang Đông mà nói không phải là chuyện tốt.
- Chẳng lẽ Ngô hầu không phát hiện lần này công chiếm Giang Hạ quá mức dễ dàng sao? Mấy lần trước Ngô hầu phái người tiến đến Giang Hạ đều gặp phải sự kháng cự của Phi Long Vệ, cho dù chỉ là quy mô nhỏ, nhưng cũng làm cho Giang Đông ta tổn thất thảm trọng. Lần này mặc dù binh mã Giang Đông nhiều, nhưng vì sao từ đầu đến cuối Phi Long Vệ chưa xuất hiện?
Lỗ Túc nhìn về phía ba người nói.
- Phi Long Vệ?
Ba người Tôn Sách đều không khỏi nhíu mày, cho dù là Thân Vệ Doanh của Tôn Sách cũng không phải đối thủ của Phi Long Vệ, lúc mấy lần công chiếm Giang Hạ đều không thấy xuất hiện Phi Long Vệ, cho dù Phi Long Vệ biết không thể ngăn cản được cũng sẽ không thể không có hành động nào như hiện giờ.
- Ta nghĩ lúc này Phi Long Vệ không hề ở trong thành Giang Hạ.
Lỗ Túc nói.
- Không ở Giang Hạ?
Chu Du, Trương Hoành thoáng suy nghĩ, mà vẻ mặt Tôn Sách cũng vô cùng kinh ngạc, toàn bộ Giang Hạ đã bị đánh hạ nhưng cũng không phát hiện tung tích của Phi Long Vệ, theo y Phi Long Vệ và Phi Long Quân đều đang bị nhốt ở trong thành, không ngờ hiện tại lại có thêm biến số như thế.
- Đúng vậy, từ khi Gia Cát Lượng tới Giang Hạ vốn không tham dự vào quân vụ, nhưng Triệu Vân đi cùng Gia Cát Lượng cũng là người thống lĩnh Phi Long Vệ, ta nghĩ chỉ sợ từ lúc Ngô hầu tấn công Giang Hạ thì Gia Cát Lượng đã có kế hoạch rồi.
Trong mắt Lỗ Túc chợt lóe lên tia sáng nói.
- Gia Cát Lượng này có tài năng như vậy?
Tôn Sách kinh ngạc nói, có thể trong lúc đại quân Giang Đông tấn công Giang Hạ làm ra bố cục, người như vậy cho dù trong Giang Đông cũng không có mấy người.
- Ha ha, Khổng Minh ở Giang Đông chỉ sợ cũng chỉ có Công Cẩn mới có thể so được.
Lỗ Túc hít một hơi, Kinh Châu tuy nhỏ nhưng Ngọa Long Phượng Sồ đều ở Kinh Châu, cộng thêm một Từ Thứ, mà Giang Đông cho dù có Chu Du, Trương Chiêu và Trương Hoành, nhưng Kinh Châu dưới tay của Lưu Kỳ có thể tương xứng với Giang Đông, có thể thấy được xu thế quật khởi của Kinh Châu hết sức rõ ràng.
- Cho dù là như vậy, có phải tiên sinh quá xem trọng Kinh Châu rồi không. Mười vạn binh mã thủy bộ của Giang Đông cùng tiến, trong tay Gia Cát Lượng kia chỉ vẻn vẹn có hai ngàn Phi Long Vệ sao có xoay được cục diện.
Tôn Sách cau mày nói, mình dẫn mười vạn binh mã đến mà trong mắt Lỗ Túc lại giống như chó kiểng bình thường.
- Ha ha, vừa rồi là tại hạ hơi khoa trương, nhưng nếu Ngô hầu kiên trì không rút quân thì mười vạn đại quân này sớm muộn cũng tổn thất thê thảm. Giang Hạ Văn Sính chỉ cần cố thủ ba thành hơn mười ngày thôi, Tương Dương Lưu Kỳ sẽ bình định phản loạn bên trong Tương Dương. Mà Trường Sa đối với Giang Đông cũng như hổ rình mồi, đến lúc đó tiền hậu giáp kích, Ngô hầu có bao nhiều phần thắng?
Lỗ Túc vẻ ngưng trọng nói.
- Hơn mười ngày chẳng lẽ hơn mười vạn binh mã của Giang Đông ta còn không hạ được ba thành Giang Hạ ư? Hơn nữa lúc này Kinh Châu khắp nơi rục rịch, Lưu Kỳ làm sao trong vòng mười ngày có thể bình định Kinh Châu được chứ?
Tôn Sách có chút không tin nói.
- Ngô hầu thật sự là quá mức xem trọng Ngũ Khê Man tộc rồi, Kinh Châu chỉ cần một thượng tướng cũng có thể ổn định thế cục Võ Lăng. Lần này Tào Tháo gây rắc rối cho Kinh Châu, lại cho Lưu Kỳ kia cơ hội nắm Kinh Châu trong tay, việc này qua đi Kinh Châu quật khởi là điều hiển nhiên. Ngô hầu hiện giờ hẳn nên liên hợp cùng Kinh Châu tranh đoạt thiên hạ, nếu không lưỡng bại câu thương chỉ có thể có lợi cho Tào Tháo thôi.
Lỗ Túc bắt gặp Tôn Sách chưa từ bỏ ý định bèn khuyên nhủ, cho dù là Giang Đông chiếm cứ được Giang Hạ, chỉ cần Kinh Châu bình định bên trong sau đó vẫn có thể dễ dàng thu phục Giang Hạ, đến lúc đó Giang Đông chỉ có thể nuốt khổ vào thân.
- Liên hợp với Kinh Châu?
Tôn Sách nhíu mày càng sâu, y cùng Kinh Châu đã là tử địch, sao có thể liên hợp.
- Đúng là liên hợp, hiện giờ là một cơ hội, một khi Giang Đông và Kinh Châu liên hợp nhân cơ hội này đột phá vòng vây, cơ hội Ngô hầu tranh bá thiên hạ lại càng lớn. Kinh Châu Lưu Kỳ cũng là một người có dã tâm, nếu Ngô hầu phái người tiến đến khuyên bảo hắn tất nhiên hắn sẽ đồng ý việc này.
Lỗ Túc cũng biết ân oán giữa gia tộc Tôn thị và Kinh Châu, nhưng lúc này không phải là thời điểm so đo ân oán cá nhân.
- Tiên sinh nếu đã biết tài của Gia Cát Lượng, ta nghĩ tiên sinh tất có biện pháp để ngăn cản, Giang Hạ nếu bỏ qua thì chẳng phải là đáng tiếc?
Trong lòng Tôn Sách vẫn không muốn từ bỏ miếng thịt béo trong tay, Giang Hạ này y thèm nhỏ dãi đã lâu.
- Ngô hầu xem trọng tại hạ rồi, tại hạ chỉ là một kẻ thư sinh sao có thể ngăn cản được đại quân Kinh Châu.
Lỗ Túc lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng.
- Chủ công, Tử Kính nói như vậy cũng không phải là không có lý. Không bằng lấy ba ngày làm hạn định, nếu trong vòng 3 ngày không công hạ được ba thành thì lập tức rút binh. Nếu trong ba ngày đánh hạ được ba thành, đến lúc đó lại tiếp tục thảo luận về việc này cũng không muộn.
Chu Du biết suy nghĩ trong lòng Lỗ Túc, tự nhiên sẽ không nhìn Lỗ Túc rời khỏi, nhưng y cũng có chút luyến tiếc chuyện đánh hạ Giang Hạ, đơn giản lấy ba ngày làm hạ định thử Gia Cát Lượng kia một lần.
- Được, một khi đã như vậy lấy ba ngày làm hạn định, nếu trong ba ngày không công được ba thành, đến lúc đó theo lời tiên sinh nói sẽ kết minh cùng Kinh Châu.
Tôn Sách cắn răng mở miệng nói, y biết Chu Du sẽ không ăn nói lung tung, nếu Chu Du nói người này có tài vậy thì nhất định là có tài.
- Như vậy thì theo lời Ngô hầu nói.
Lỗ Túc thấy Chu Du nói như vậy cũng không chối từ. Tôn Sách là người cao ngạo, còn chưa chứng kiến tài năng của mình mà đã có nhượng bộ lớn như vậy, có thể nói là hết lòng quan tâm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận