Tam Quốc Tranh Phong

Chương 370

- Chủ công, Gia Cát Lượng này căn bản không có một chút thành ý nào, không bằng trực tiếp công thành Giang Hạ, đem hắn bằm thây vạn đoạn.
Chu Thái là người đầu tiên kìm không được nổi giận mà nói.
- Đúng vậy, chủ công, Gia Cát Lượng này rõ ràng là đang đùa giỡn Giang Đông chúng ta, nếu không cho hắn một bài học thì Giang Đông ta mặt mũi ở đâu?
Hàn Đương bên cạnh Chu Thái cũng phẫn nộ nói.
- Không được, hiện giờ lương thảo của đại quân căn bản không đủ để chống đỡ đến khi đại quân công chiến Giang Hạ, hơn nữa Gia Cát Lượng này không phải nhân vật dễ chọc vào, Nếu như chọc cho hắn tức lên, khi phá thành chính là lúc hắn đem lương thực trong thành đốt hết, đến lúc đó mười vạn đại quân Giang Đông ta sẽ vào trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trương Hoành thấy Chu Thái và Hàn Đương đều ủng hộ tấn công Giang Hạ lập tức đứng ra phản đối.
Đối với hai người Chu Thái, Trương Hoành tuy có chút phẫn nộ, nhưng cũng không hề đánh mất lí trí. Giang Đông mượn Kinh Châu lương thực căn bản đã không thể chiếm lí lẽ, hơn nữa lấy thế ép Kinh Châu cho mượn lương, nếu Kinh Châu không có phản kích mới khiến y cảm thấy khác thường. Hiện nay Gia Cát Lượng đối với Giang Đông làm ra đủ loại vũ nhục mới chính là hợp với những gì y đoán trong lòng.
- Chủ công, hiện giờ Giang Hạ tạm thời không thể đánh chiếm, nhưng Nam Quận và Trường Sa bên cạnh có thể không phòng thủ nghiêm ngặt như Giang Hạ, nếu như đại binh của chủ công có thể tiếp cận chiến đánh Nam quận và Trường Sa, vậy thì có thể tiếp ứng lương thảo cho đại binh lúc khẩn cấp này.
Thái Sử Từ đứng dậy nói. Y tuy cảm thấy lúc này không thích hợp tấn công Kinh Châu, nhưng lấy chiến tranh nuôi chiến tranh lại thích hợp với Giang Đông.
Nghe Thái Sử Từ nói vậy, Tôn Sách rõ ràng có chút động tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Du và Lỗ Túc.
- Chủ công, lấy chiến nuôi chiến tuy rằng khả thi, nhưng lấy binh mã Giang Đông ta còn chưa đủ thời gian dài như vậy để lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, thời gian quá dài đợi đến Kinh Châu tập hợp đủ binh mã, vậy thì chúng ta không còn cơ hội nữa, như vậy không chỉ không lấy được chỗ tốt mà còn khiến Giang Đông ta mất chữ tín với dân.
Chu Du nghĩ nghĩ rồi nói, hiện giờ tình huống đích thực không thể lấy chiến nuôi chiến được.
Nếu Giang Đông thế lực hơn xa Kinh Châu, vậy thì lấy chiến tranh nuôi chiến tranh là tốt nhất, nhưng hiện giờ thế lực Kinh Châu và Giang Đông tương đương, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh lại có chút buồn cười.
- Chủ công, nội dung trên thẻ trúc tuy có chút quá phận, nhưng Giang Đông ta mượn lương Kinh Châu không chỉ có chút quá đáng thôi đâu, hiện giờ Gia Cát Khổng Minh lấy điều kiện nói ra, chủ công chỉ cần ra giá đổi lại là được, thần nghĩ Gia Cát Khổng Minh chỉ là muốn mượn chuyện này xả giận thôi. Nếu như chủ công cứ tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, vậy đợi đến Lưu Kỳ Kinh Châu phản ứng lại, đến lúc đó nói không chừng phải trả giá còn lớn hơn nữa.
So với đám người Chu Du, Lỗ Túc bình tĩnh hơn nhiều.
Giao giá trên trời trả ngay tại chỗ, chỉ qua là thủ đoạn đọ sức lẫn nhau của đám Chư Hầu mà thôi.
Lỗ Túc nói xong mọi người lại lần nữa rơi vào trầm mặc, nhưng người có mặt đều hiểu những lời Lỗ Túc nói, nhưng hiểu là một chuyện làm lại là một chuyện, đối với họ mà nói, loại vũ nhục này đổi lại lương thực so với giết bọn họ còn khó chịu hơn.
Mọi người đều nhìn về phía Tôn Sách, chuyện này cuối cùng vẫn do Tôn Sách định đoạt.
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, trong lòng Tôn Sách có chút bất đắc dĩ. Y phải nếm sự vũ nhục như thế của Kinh Châu, nhưng tình hình hiện nay so với người càng khó, y không thể không buông xuống thái độ.
- Các ngươi xem những điều kiện trên có thể đáp ứng điều nào?
Tôn Sách hít một hơi thật sâu, đưa thẻ trúc cho Lỗ Túc nói.
Nghe được Tôn Sách nói mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Đừng nhìn bọn họ từng người ủng hộ xuất binh, nhưng trong lòng bọn họ biết xuất binh lúc này chẳng có lợi gì.
- Chủ công, Sài Tang và huyện Tu Thủy không thể nhường cho Kinh Châu, dư lại tuy là những điều khó làm nhưng đối với Giang Châu lại không có tổn thất quá lớn, cái này còn phải do chủ công quyết định.
Lỗ Túc do dự một chút rồi nói.
- Ừ.
Tôn Sách nghĩ đến tám điều còn lại trong thẻ tre trong lòng cũng khó có thể quyết định.
Ngoài trừ nhắc đến yêu cầu thứ ba, trên thẻ trúc còn bảy yêu cầu nữa.
Thứ tư, Giang Đông lấy ba mươi vạn bách tính đổi lấy lương thảo của đại quân.
Thứ năm, Giang Đông lấy năm trăm tàu chiến hạm đổi lương thảo của Kinh Châu.
Thứ sáu, Giang Đông phải xưng thần với Kinh Châu, trên danh nghĩa phụ thuộc Kinh Châu.
Thứ bảy, Giang Đông phải phái con tin đến Tương Dương.
Thứ tám, đóng quân Giang Đông và Lư Giang không được vượt quá hai vạn quân, quận Dự Chương không được vượt quá một vạn năm nghìn binh mã.
Thứ chín, Giang Đông hàng năm cung cấp một trăm ngàn binh khí, năm vạn áo giáp, ba vạn tên nỏ cho Kinh Châu.
Thứ mười, Giang Đông phải bồi thường cho Kinh Châu ba mươi vạn kim, hoàn lại những năm trước đoạt lấy từ Kinh Châu.
Nội dung mười điều trên thẻ trúc, một điều cũng khiến Tô Sách khó quyết định, trong đó dễ nhất là Tôn Sách công cáo thiên hạ giải trừ hôn ước với Đại Kiều ở điều ba, ngoại trừ điều này Giang Đông đều phải trả cái giá vô cùng lớn.
- Chủ công, bách tính là điều cơ bản của Giang Đông, ba mươi vạn bách tính đối với Giang Đông mà nói không thể được đâu.
Trương Hoành khom người nói. Giang Đông trải qua chiến loạn, vốn bách tính còn lại không nhiều, nếu như đưa ba mươi vạn bách tính cho Kinh Châu, Giang Đông không thể chấp nhận.
- Chủ công, chiến hạm binh khí cùng áo giáp không thể cho Kinh Châu được.
Thái Sử Từ nói.
- Binh lính ở quận Lư Giang và quân Dự Chương cũng không thể giảm bớt được.
Chu Thái mở miệng nói.
Nghe mọi người nói như vậy, Tôn Sách cười khổ một tiếng. Trừ mấy điều mấy người Trương Hoành nói ra chỉ còn lại điều ba, điều sáu, điều bảy và mười mà thôi. Bồi thường tiền thì không sao, tuy ba mươi vạn kim đối vơi Giang Đông mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng nếu như không đưa cho Kinh Châu đồ vật mang tính thực chất, Kinh Châu sẽ không đồng ý cho mượn lương.
Nhưng chỉ còn dư lại vài điều tuy đối với Giang Đông không có gì là tổn thất tính thực chất, nhưng đối với danh tiếng của Giang Đông lại là một đả kích không nhẹ, cho dù là công cáo thiên hạ giải trừ hôn ước hay phái con tin đi đến Tương Dương, hay là phải xưng thần với Kinh Châu đi nữa, đều khiến Tôn Sách thấy khó lựa chọn, là điều nào đi nữa cũng đều là một loại đả kích đối với Giang Đông.
Đối với phái sứ giả và cúi đầu xưng thần, trước mặt mọi người giải trừ hôn ước ảnh hướng nhỏ một chút, nhưng đối với Tôn Sách ảnh hưởng thật sự quá lớn.
- Một khi đã vậy thì chọn ba mươi vạn kim và điều thứ ba đi.
Tôn Sách cười khổ nói.
Nhìn Tôn Sách như vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc, tuy biết lực chọn của y là đúng đắn, nhưng trong lòng mọi người thực không dễ chịu, thần chết chủ chịu nhục, Tôn Sách làm như thế phải chịu nỗi nhục lớn thế nào bọn họ đều biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận