Tam Quốc Tranh Phong

Chương 262

- Có Văn Hoa đi ta cũng yên tâm rồi.
Giả Hủ đề nghị đi Tương Dương Trương Tú mới thở phào nhẹ nhõm nói.
- Chủ công, lần này ta đi tới Tương Dương, nếu Tào Tháo có phái sứ giả tới thì không cần đuổi đi, chỉ cần kéo dài thời gian chờ ta trở về là được.
Giả Hủ khuyên nhủ, y biết rằng Tương Tú và Tào Tháo có thù hơn nữa còn là thâm cừu đại hận, bởi vậy càng không thể Trương Tú kích động.
- Vì sao? Tào Tháo cùng ta có thâm cừu đại hận, nếu phái sứ giả đến ta nhất định phải chém tên sứ giả kia.
Trương Tú lập tức sầm mặt lạnh giọng nói.
- Chủ công không thể, lần này ta đi Tương Dương là xem thái độ của Lưu Biểu, nếu không được chúng ta chỉ có thể tìm nơi nương tựa Tào Tháo rồi. Chủ công tuyệt đối không thể chặt đứt đường lui của mình đó nha.
Giả Hủ khuyên nhủ.
Nếu Tương Tú thật sự giết đi sứ giả của Tào Tháo, vậy thật sự là tranh chấp sinh tử rồi, hiện tại Tào Tháo đang yếu thế nên sẽ tạm thời bỏ qua mọi thù hận, còn có thể thu nạp Trương Tú. Một khi Tào Tháo thế lực lớn mạnh thì sẽ không có khả năng tiếp nhận Trương Tú rồi.
- Không được, thù giữa ta cùng Tào Tháo đã không có khả năng hóa giải, ngươi không cần phải khuyên ta nữa.
Trương Tú vẻ mặt âm trầm nói.
Lần trước Trương Tú tìm Tào Tháo làm nơi nương tựa lại bị Tào Tháo chiếm đoạt thẩm thẩm(thẩm thẩm giống như thím là vợ của chú ruột), y từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm chính thím là người chăm sóc nuôi lớn y, y sao có thể để cho Tào Tháo lăng nhục thím mình như thế. Hơn nữa Tào Tháo đối với y cũng không có tín nhiệm còn âm thầm chuẩn bị loại trừ y, y dứt khoát làm phản. Không chỉ có xíu chút giết được Tào Tháo, còn giết cả con cả của Tào Tháo là Tào Ngang, ngay cả mãnh tướng Điển Vi cũng lực chiến mà chết, có thể nói đôi bên đã không chết không thôi, y làm sao có thể tìm Tào Tháo làm nơi nương tựa đây.
- Chủ công không cần nóng vội, chờ ta sau khi từ Tương Dương trở về sẽ cùng chủ công thảo luận chuyện này, tuy nhiên chủ công phải đáp ứng ta không được giết sứ giả của Tào Tháo.
Giả Hủ cười khổ một tiếng nói, nếu không phải làm cho Trương Tú nhìn rõ thế cục, y sẽ không đáp ứng đầu hàng Tào Tháo đâu. Chỉ cần cho y biết Lưu Biểu sẽ không bỏ qua cho y thì y mới có thể tỉnh táo lại.
- Được rồi, lần này đi Tương Dương ngươi nhất định phải khiến cho Lưu Biểu cung cấp lương thực cho quân đội nhiều hơn chút đấy.
Trương Tú lại nghĩ đến mỗi lần Lưu Biểu đưa lương thảo đến quả thật là chỉ gần đủ dùng, cứ nghĩ đến lại tức giận.
- Đến đó ta sẽ nghĩ biện pháp.
Giả Hủ thở dài, đến lúc này rồi mà Tương Tú còn mơ tưởng rằng Lưu Biểu sẽ cung cấp lương thực hay sao, thật là ngây thơ mà, các chư hầu thiên hạ này có bao nhiêu người có thể đủ tín nhiệm đây.
- Có Văn Hòa ra mặt ta yên tâm rồi.
Trương Tú cười nói. Đối với Giả Hủ y có một loại tín nhiệm không giải thích được, chiếm giữ Uyển Thành này nếu không có Giả Hủ giúp đỡ thì y đã sớm bị đuổi ra khỏi Uyển Thành rồi, trên cơ bản toàn bộ việc quân ở Uyển Thành cũng là Giả Hủ giúp y xử lý. Có thể nói nếu không có Giả Hủ thì đã không có y ngày hôm nay.
- Chúa công, mạt tướng nguyện ý đi theo quân sư đi Tương Dương bảo vệ quân sư an toàn.
Nghe thấy Trương Tú đồng ý cho Giả Hủ đi Tương Dương, Hồ Xa Nhi bước lên phía trước nói. Đối với chuyện khôi giáp trong lòng gã vẫn luôn nghĩ đến, hoặc có thể nói là hiếu kỳ.
- Ồ, một khi đã như thế, vậy thì Hồ Xa Nhi sẽ cùng với quân sư đi Tương Dương, tuy rằng vùng này không người nào dám động vào quân sư, nhưng cũng nên đề phòng.
Trương Tú nghĩ một lát rồi gật đầu, Giả Hủ là người bảo vệ Uyển Thành nên không thể để xảy ra sơ xuất.
- Chủ công yên tâm, đã có mạt tướng thì không ai có thể làm tổn hại quân sư được.
Hồ Xa Nhi vỗ ngực vẻ mặt hưng phấn nói.
- Một khi đã như vậy ta sẽ không đi gặp vị sứ giả kia nữa, các ngươi trực tiếp đi nói chuyện cùng hắn, thời gian khởi hành quân sư tự minh quyết định là được rồi.
Trương Tú phất tay ra hiệu cho hai người Giả Hủ lui ra, đứng dậy rời khỏi đại điện. Mã Lương mặc dù là sứ giả của Lưu Biểu nhưng lại là người mà Lưu Kỳ gài vào, cũng không có danh khí gì, Trương Tú đối với hắn ta cũng không để ở trong lòng.
Thấy Trương Tú rời khỏi, Giả Hủ mới hỏi Hồ Xa Nhi:
- Vì sao Tướng quân muốn đến Tương Dương?
Hồ Xa Nhi tuy rằng đối với y cung kính, nhưng cũng không cung kính đến mức đi lo lắng sự an toàn của mình, sẽ càng không tự mình bảo vệ an toàn cho y, Giả Hủ rất dễ dàng nhìn ra tâm sự của Hồ Xa Nhi.
- Ha ha, quân sư đã biết.
Hồ Xa Nhi gãi đầu xin lỗi nói:
- Ta muốn đến Tương Dương nhìn xem có thể mua được vài món khôi giáp hay không, nghe nói người Kinh Châu cực kỳ giàu có, như vậy khôi giáp so với những nơi khác hẳn là sẽ rẻ hơn, ta lần này bảo vệ quân sư đi đến đó, là để xem có thuận mua chúng về dùng hay không.
- Ồ, khôi giáp? Khôi giáp giá tốt trị mấy trăm kim, cho dù là kém một chút thấp nhất cũng không dưới một trăm kim, tướng quân lại có nhiều tiền như vậy để mua khôi giáp ư?
Giả Hủ nghi ngờ nói. Khôi giáp có thể không rẻ, nhưng người bình thường cũng không mua được.
- Cái này quân sư không cần lo lắng, mấy năm nay ta cũng có chút tích lũy, cộng lại cũng có mấy trăm kim cũng đủ mua khôi giáp rồi. Nếu không phải do Uyển Thành không có khôi giáp tốt thì ta cũng sẽ không đi Tương Dương để mua rồi.
Hồ Xa Nhi khoát tay phàn nàn.
Giả Hủ và Hồ Xa Nhi nói chuyện đi tới ngoài điện, trong điện Mã Lương thấy hai người Giả Hủ tiến đến vội vàng tiếp đón.
- Giả tiên sinh, Hồ Xa Nhi tướng quân, không biết Tuyên Uy hầu khi nào thì cùng ta đi tới Tương Dương?
Mã Lương hành lễ nói.
- Ừm … Chủ công nhà ta còn cần trấn thủ Uyển Thành không thể phân thân, bởi vậy để cho hai bọn ta thay mặt hắn đi đến Tương Dương cùng Lưu Kinh Châu thảo luận chuyện quan trọng.
Giả Hủ không nhanh không chậm nói.
- Cái gì … Tuyên Uy hầu không đi.
Mã Lương vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giả Hủ, giống như là gã đã liệu trước được Trương Tú chắc chắn đi tới Tương Dương rồi.
- Đúng vậy, Chủ công nhà ta không thể rời khỏi Uyển Thành, nhưng hắn đã đem chuyện này cho quân sư toàn quyền quyết định, quân sư thay mặt Chủ công nhà ta đến cùng Lưu Kinh Châu thảo luận chuyện quan trọng hẳn cũng không có gì không ổn.
Hồ Xa Nhi thấy Mã Lương ngạc nhiên, có chút buồn cười nói.
- Ôi, trước lúc tại hạ đến đã từng ở trước mặt Đại công tử đảm bảo rằng sẽ mời được Tuyên Uy hầu, nếu Tuyên Uy hầu không đi, vậy chẳng phải tại hạ gặp phải tai ương ư, việc này mới tới tay đã không làm được rồi.
Mã Lương vẻ mặt khổ đau lắc đầu thở dài.
- Yên tâm đi, việc Chủ công nhà ta ta sẽ nói với công tử nhà ngươi. Hắn sẽ không trách tội ngươi đâu.
Giả Hủ vuốt râu cười nói. Trong lòng đối với Đại công tử trong miệng Mã Lương càng thêm tò mò, lần này Lưu Kỳ muốn mời Trương Tú tới Tương Dương rõ ràng là đưa Trương Tú vào chỗ chết, ở đâu ra mà hắn có lòng tự tin lớn như vậy, cho dù là Lưu Biểu cũng không dám làm rõ ràng như vậy. Xem ra Lưu Kỳ này không lợi hại giống như tin đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận