Tam Quốc Tranh Phong

Chương 440

Trong đại trướng, vẻ mặt Triệu Vân nóng vội nhìn Bàng Thống, tuy lần này Bàng Thống là Thống soái đại quân, nhưng hắn vẫn cảm thấy xưng hô quân sư khá dễ gọi.
- Quế Dương có hai vạn binh mã, không thể khinh thường, tuy rằng trên đường các huyện canh chừng mà hang, nhưng cũng bởi lần này Triệu Phạm không có phòng bị.
Bàng Thống lắc đầu nói.
- Nhưng bộ tốc Thái thị này chính là họa lớn trong lòng của Chủ công, bây giờ rốt cuộc cũng có tin tức của thế lực tàn dư bộ tộc Thái Thị, làm sao có thể bỏ qua, biết rõ lần trước Thái Huân thấy tình hình không ổn lập tức bỏ bốn vạn thủy quân khí trại mà chạy, lần này không biết có giống lần trước không, lúc cuối cùng lại chạy trốn mất?
Triệu Vân không nghe theo, không bỏ qua nói.
- Ngươi đó…
Bàng Thống còn muốn nói, chợt nghe có sĩ tốt đến bẩm báo.
- Báo! Có quân tình quan trọng.
- Vào đi.
Bàng Thống không nói chuyện với Triệu Vân, nhìn về phía ngoài trướng vải.
- Khởi bẩm tướng quân, Quế Dương Thái thú Triệu Phạm lệnh cho một người họ Sài thống lĩnh đại quân để ngăn cản quân ta, hai người dưới trướng hắn là BaorLong và Trần Ứng cũng đều trong đại quân.
Một gã trinh sát tiến vào, nói.
- Triệu Phạm hiện giờ ở đâu?
Bàng Thống hỏi.
- Triệu Phạm tư mình dẫn dắt hai ngàn binh mã trấn thủ phía sau.
Thám bảo khom người nói.
- Ngươi lui ra đi.
Bàng Thống phất tay lệnh thám báo lui ra.
Đợi cho thám báo lui ra ngoài, Bàng Thống mới nói với Triệu Vân:
- Triệu Phạm kia tự mình dẫn dắt hai ngàn binh mã trấn thủ phía sau, ngươi dễ dàng dẫn dắt hai ngàn Phi Long quân đánh lén hắn, chặt đứt đường lui của hai vạn đại quân kia.
- Vậy quân sư, nơi này làm sao?
Triệu Vân nhíu mày nói, chính mình rời khỏi đại quân thì chính là không còn đại tướng rồi.
- Ha ha, ngươi yên tâm, thời điểm chúng ta thấy Trường Sa, Triệu Lụy vừa vặn có việc không thể ở lại, lúc này hẳn là hắn đang trên đường tới chỗ đại quân rồi, hai tên tiểu tướng đủ để hắn ứng phó.
Bàng Thống khoát tay nói.
- Vậy mạt tướng cầu đi.
Sắc mặt Triệu Vân vui vẻ, lúc này mới xoay người rời khỏi đại trướng.
... ... ...
Hai vạn đại quân không tính thành Quế Dương thì chưa tới một canh giờ nữa đã cách chinh nam đại quân không tới mười dặm, Thái Huân lệnh cho đại quân hạ trại, hai người Bảo Long và Trần Ứng cùng với Thái Huân vào trong đại trướng.
- Hiện giờ chinh nam đại quân đã gần trong gang tấc, không biết hai vị tướng quân có thượng sách gì không?
Thái Huân biết rõ tình cảnh của mình, bởi vậy nói chuyện cực kỳ khách khí, không giống với lúc nói chuyện với Triệu Phạm rất không kiên nhẫn và khinh thường.
- Hai vạn chinh nam đại quân trong mắt ta chỉ là một đám ô hợp mà thôi, theo ta thấy trực tiếp dẫn dắt đai j quân đánh lén là có thể đánh tan hai vạn đại quân đó rồi.
Lúc này Bảo Long mở miệng nói, trong lời nói đúng là không coi trọng chinh nam đại quân chút nào.
- Đúng vậy, nghe nói một nhân vật như Triệu Vân, tuy nhiên gặp phải huynh đệ chúng ta thật sự là bất hạnh của hắn, Hứa Chử là chỉ là đồ vô dụng mới có thể bại dưới tay hắn.
Trần Ứng cũng nói tiếp. Hai người đều là thợ săn vùng Quế Dương, từ tìm nơi nương tựa đến dưới trướng của Triệu Phạm, sau khi được phòn làm Thiên tướng liền dẫn dắt nhân mã, lập qua không ít công huân, đứng hang ngũ hổ chi nhị ở Kinh Nam, ở vùng Kinh Nam it có địch thủ, bởi vậy hai người mới không coi ai ra gì.
Nghe được lời của Bảo Long và Trần Ứng, trong lòng Thái Huân thực muốn cười, hai người trước mặt này đúng là ếch ngồi đáy giếng, hai người này xuất thân là thợ săn, mặc dù trong người có chút bản lĩnh nhưng bàn về võ nghệ cũng không cao, một tiểu tướng Phi Long quân ở Tương Dương tùy tiện cũng có thể đánh bại hai người này, không ngờ hai người này còn ở đây tự biên tự diễn.
Hứa Chử theo Tào Tháo nam chinh bắc chiến, chính là mãnh tướng nổi danh thiên hạ, mà Triệu Vân có thể đánh bại Hứa Chử chứng tỏ võ nghệ không hề tầm thường. Mà hai mãnh tướng như vậy ở trong lòng của hai người trước mặt không khắc gì thổ kê ngõa cẩu bình thường, thật sự khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Nhìn thấy hai người tự đại như vậy, ngược lại trong lòng Thái Huân càng thêm yên tâm, người tự đại như vậy chỉ cần có một chút kế sách là có thể khiến cho hai người này bị Triệu Vân chém chết, đến lúc đó hai vạn đại quân này chẳng phải là do hắn khống chế sao.
- Ha ha, bản lĩnh của hai vị tướng quân ta đã thấy qua, cả thiên hạ này người có thể địch nổi với hai vị tướng quân thật sự không nhiều.
Thái Huân nói tới đây thì thấy vẻ mặt hai người lộ vẻ vui mừng, trong lòng bình tĩnh lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, mang theo nét ưu tư nói:
- Tuy nhiên Triệu Vân kia có thể đánh bại cả Hứa Chử đương nhiên bản lĩnh không nhỏ, hai vị tướng quân vẫn nên cẩn thận một chút.
Nghe được nửa câu đầu hai người đều cực kì hưởng thụ, nhưng nghe thấy lời nói của Thái Huân hướng tới sự lợi hại của Triệu Vân, vẻ mặt hai người đều tức giận, hài người hoành hành ở Quế Dương đã quen, ngoại trừ Triệu Phạm, chẳng ai có thể được bọn hắn coi trọng, mà Thái Huân trước mặt lại xem thường bọn họ.
Lúc này thấy Thái Huân chỉ trích bản lĩnh của bọn họ, Bảo Long ầm ầm đứng lên:
- Ngươi nói gì vậy, chẳng phải là chí khí trướng người khác, diệt uy phong mình sao. Ngươi như vậy sao thể thống lĩnh đại quân?
Thấy Bảo Long tức giận, tuy rằng trong lòng Thái Huân rất tức giận với lời nói của Bảo Long, nhưng cũng chỉ có thể lộ mặt phát khổ mà nói:
- Ta vốn không có bản lĩnh gì, lần này có thể thống lĩnh đại quân là do Thái thú đại nhân để mắt mà thôi, lần này cản được bình mã Kinh Châu vẫn là nhờ hai vị tướng quân đây, trong quân doanh chỉ cần hai vị tướng quân muốn làm gì cũng không cần báo cho ta, có thể tùy cơ ứng biến.
- Ngươi, chuyện này là thật?
Vốn là Trần Ứng cũng muốn tức giận, nhưng nghe được lời nói của Thái Huân trong lòng có chút kinh ngạc, thời điểm bọn họ rời khỏi Quế Dương, Triệu Phạm sai hai người họ canh chừng Thái Huân, không ngờ thật ra Thái Huân khá biết điều.
- Đương nhiên là thật, đây là ấn tín, hai vị tướng quân nếu muốn thì hãy cầm lấy.
Nói xong Thái Huân liền lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, đưa cho hai người.
- Cái này…
Bảo Long và Trần Ứng nhìn ấn tín đều có chút do dự, có ấn tín hay không hai người cũng không để ý, cái bọn họ để ý chính là lệnh của Triệu Phạm.
- Ấn tìn này thì miễn, một khi ngươi đã nói vậy thì toàn bộ chuyện trong đại doanh đều giao cho chúng ta rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi ở đây đi. Chờ chúng ta đánh bại đại quân Kinh Châu, đến lúc đó sẽ cùng ngươi về Quế Dương.
Trần Ứng liếc mắt nhìn ấn tín rồi nói với Thái Huân, sau khi nói xong vỗ Bảo Long, hai người đi ra khỏi đại trướng.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Thái Huân mới cười lạnh một tiếng, sự khinh thường trong mắt không che giấu chút nào, hai người kia thực sự quá nông cạn, một kế sách nhỏ nhỏ cũng không nhận ra được, khó nhập mắt hắn. Hiện giờ tuy rằng không quản lý chuyện của đại doanh, nhưng đến lúc đó càng dễ dàng giao chuyện binh tướng bại cho hai người này, hắn càng dễ dàng ở sau hai người này nắm đại quân trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận