Tam Quốc Tranh Phong

Chương 609

Vừa ra cửa viện, Vương Uy có đột nhiên quay lại nhìn Lưu Bị:
- Khuyên ngươi một câu, ăn lộc của vua phải làm việc cho vua. Hôm nay nếu ngươi đã đầu nhập Kinh Châu rồi, ngày khác lại có tâm tư gì, ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm ngàn mảnh.
Trong lòng Lưu Bị kinh ngạc, từ khi nào mình trở thành thần tử Kinh Châu rồi. Đang định biện giải thì đã Vương Uy rời khỏi rồi.
Vương Uy đi rồi, Lưu Bị để ý thấy Triệu Vân quay đầu lại, trong lòng khó mà bình tĩnh được. Người trước mặt suýt nữa thì trở thành tướng lĩnh dưới trướng của mình, không ngờ trời đưa đất đẩy lại trở thành tướng lĩnh Kinh Châu.
Tuy nhiên lúc này Lưu Bị đã không có tâm tư hỏi Triệu Vân tại sao lại hiệu lực cho Lưu Kỳ:
- Tử Long, không biết…
Không đợi Lưu Bị nói xong, Triệu Vân cất tiếng:
- Huyền Đức không cần nói gì nữa.
Nói xong sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Lưu Bị nói:
- Chủ công cũng không phải là hạng người độc ác, nhưng cũng không phải là người dễ nương tay nhân từ. Nếu Huyền Đức yên ổn hiệu lực cho chủ công thì sẽ ngủ yên không lo. Nhưng nếu lòng mang tâm tư khác chỉ e cũng khó mà cứu được Huyền Đức. Lời đã hết, bảo trọng.
Nói xong quay đầu ngựa lại đi theo Vương Uy rời khỏi.
Lưu Bị cười khổ, Triệu Vân trước kia gọi y là hoàng thúc, cung kính với y, không ngờ hôm nay lại có tư thái như thế kia.
- Hừ, chúng ta lúc trước đúng là bị mù mắt không nhìn thấu hạng vô sỉ này, vốn nghĩ Triệu Vân là kẻ trung nghĩa, không ngờ cũng hiệu lực có thằng nhãi Lưu Kỳ. Thật sự là đáng giận.
Trương Phi hừ lạnh, đầy vẻ châm chọc.
- Tam đệ!
Lưu Bị trầm giọng quát. Dù có hơi bất mãn về Triệu Vân nhưng ngày sau bọn y ở Kinh Châu còn cần phải dựa vào Triệu Vân, nếu khiến quan hệ bị sứt mẻ, chẳng khác nào bọn y mất đi một tấm bùa hộ mệnh hay sao.
- Đại ca, không bằng chúng ta lập tức rời khỏi Kinh Châu đi. Đệ thấy Lưu Kỳ căn bản cũng không muốn thu nhận và giúp đỡ đại ca đâu.
Trương Phi cười khổ nói. Trần Đáo đứng bên cũng nhìn Lưu Bị, muốn gã làm từ Ngũ trưởng làm lên, thật sự là quá khinh người rồi.
- Đi? Ha ha, đừng nói chúng ta rời khỏi Kinh Châu không có chỗ để đi, dù là chúng ta muốn đi, chỉ sợ cũng không đi được nữa.
Lưu Bị lắc đầu nói.
- Cái gì? Chẳng lẽ Lưu Kỳ muốn bắt giữ đại ca lại hay sao?
Trương Phi kinh hãi hỏi.
- Ôi, Lưu Kỳ này cũng không như Tào Tháo kiêng dè thân phận của ta. Chỉ e trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều không coi ta là dòng họ Hán thất đâu.
Lưu Bị nói. Lúc này cũng chỉ giải thích như vậy mới hợp lý.
- Chủ công có lệnh, trong vòng hai tháng không được để Kinh Châu nhúng tay việc Lương Châu.
Trong thành Võ Uy, Đỗ Tập cầm một phần thư tín kích động nói.
Nói xong nhìn Dương Tu:
- Xem ra chủ công sẽ ra tay với Lương Châu rồi.
Hai tháng, rõ ràng Tào Tháo muốn mượn hai tháng này để điều binh khiển tướng.
- Ừ, vậy thì cứ thông báo cho Hàn Toại là được.
Dương Tu cũng gật gật đầu, hai tháng này thế cục Lương Châu còn xa mới tới tình trạng không thể vãn hồi.
- Theo ta thấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp. Mấy ngày qua Mã Đằng không có phản ứng gì, không phải đang đợi hành động của chúng ta đó chứ. Hơn nữa cho dù hắn muốn Kinh Châu hỗ trợ, cũng nhất định phải trả giá cực lớn. Nếu chúng ta động thủ trước, nói không chừng càng khiến Đằng quyết định kết minh với Kinh Châu.
Đỗ Tập suy nghĩ một chút nói.
- Nói cách khác, chỉ cần mệnh Ung Châu âm thầm bố trí là được, như thế Mã Đằng dù có hành động cũng sẽ không bị rối loạn đầu trận tuyến.
Dương Tu gật gật đầu nói.
Việc đã bàn bạc xong, hai người không nói gì nữa, Đỗ Tập đứng lên đi đến phủ Hàn Toại. Trước đó đều là sai người truyền tin, lần này lại khác trước, vẫn nên đích thân đi thảo luận với Hàn Toại mới được.
Chốc lát Đỗ Tập đã tới phủ Hàn Toại.
- Không biết Tào Tư Không có tin tức truyền đến vậy?
Vừa thấy Đỗ Tập, ánh mắt Hàn Toại lập tức sáng lên. Mấy ngày nay không lúc nào y không lo lắng Mã Đằng gây khó dễ, hiện tại thấy Đỗ Tập đến hẳn có tin tức của Tào Tháo rồi.
- Chủ công đã có tin tức truyền lại rồi.
Đỗ Tập cũng không giấu diếm gật đầu nói.
- Ồ, không biết Tào Tư Không quyết định như thế nào?
Hàn Toại căng thẳng nói.
- Chủ công nói nếu Kinh Châu nhúng tay chúng ta sẽ nhúng tay, ngăn thế lực Kinh Châu bên ngoài Lương Châu. Nhưng nếu Kinh Châu không nhúng tay vào chúng ta cũng sẽ không nhúng tay. Mặc kệ sau như thế nào, Hàn Tướng Quân đều phải quy thuận chủ công.
Nói đến đây Đỗ Tập cũng không do dự chút nào, thái độ rõ ràng.
- Sứ giả cứ yên tâm, ít ngày nữa tại hạ sẽ phái con cả nhập Hứa Đô làm quan.
Hàn Toại chắp tay nói.
- Được, vậy chuyện này coi như đã định. Có điều hiện nay phần lớn thế lực của chủ công đều ở phương bắc, trong khoảng thời gian ngắn khó mà điều động về được. Bất kể Mã Đằng kia khiêu khích như nào, việc của Hàn tướng quân là nhẫn nhịn, không đến hai tháng chắc chắn chủ công sẽ phái đại quân đến, lúc đó mặc kệ Kinh Châu như thế nào, cái đầu của Mã Đằng chủ công đã xác định rồi.
Đỗ Tập lạnh lùng nói.
- Vậy làm theo lời sứ giả.
Hàn Toại gật gật đầu nói.
Cùng lúc đó đại Tào Tháo tại Ký Châu cũng xuất hiện dị động, sáng sớm binh mã trong đại doanh bắt đầu lục tục tập kết.
- Tử Liêm, lần này ngươi đi tới Lương Châu can hệ trọng đại, không được để thế lực Kinh Châu nhập vào Lương Châu. Vừa đến Lương Châu lập tức phong tỏa thông đạo của Lương Châu và Kinh Châu, không được để Kinh Châu có được chiến mã.
Bên ngoài đại doanh, Tào Tháo trịnh trọng nói với Tào Hồng.
Kinh Châu phát triển quá nhanh khiến cho Tào Tháo kinh hãi, trước đó thế lực Kinh Châu đều nằm ở Giang Nam, không có kỵ binh căn bản khó có thể bắc tiến. Ông ta tuy kinh hãi nhưng cũng không áp dụng thi thố. Nhưng lần này thì khác, hành động này của Kinh Châu rõ ràng là muốn đánh hạ Lương Châu rồi.
- Chủ công yên tâm, lần này sẽ không để cho Lương Châu bị mất.
Tào Hồng tự tin nói. Lúc này gã dẫn hai vạn binh mã đều là tinh nhuệ nhất dưới trướng Tào Tháo.
Hai vạn Hổ Báo kỵ bất kể ở đâu đều là kỵ binh hàng đầu, Lương Châu lại là nơi dùng kỵ binh, rất thích hợp.
- Ừm, lúc cần thiết có thể điều động trú quân của Ung Châu.
Tào Tháo vẫn không yên lòng, nói.
- Vâng.
Tào Hồng khom người thi lễ sau đó tung người lên ngựa dẫn Hổ Báo Kỵ đã tập kết xong rời khỏi.
- Chủ công không cần lo lắng. Tuy Kinh Châu muốn giành Lương Châu, nhưng binh lính Kinh Châu phần lớn là bộ tốt, hai vạn Hổ Báo kỵ ở Lương Châu sẽ dễ dàng đánh tan một trăm ngàn đại quân Kinh Châu. Kinh Châu muốn đứng vững ở Lương Châu cũng không phải chuyện dễ.
Bắt gặp Tào Tháo lộ vẻ ưu tư, Quách Gia lên tiếng.
- Hài, Kinh Châu này mỗi khi làm việc đều khiến người ta không thể không phòng nha.
Tào Tháo lắc đầu nói.
- Văn Nhược giờ đã trở lại Hứa Đô, chủ công có thể mệnh Văn Nhược hiệp trợ, ắt sẽ không có sai sót gì.
Quách Gia nói.
- Đại nhân, cấp báo.
Trong thành Tuyên Uy, một gã Cẩm Y Vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo Pháp Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận