Tam Quốc Tranh Phong

Chương 395

Lập tức mấy viên tiểu tướng đều rời tàu chiến đi về phía các tàu chiến xung quanh, bên người Cam Ninh cũng còn lại vài tên tiểu tướng. Không bao lâu mười tàu chiến đều kề sát chạm mặt tàu chiến Giang Đông.
Ngay tại thời điểm mười tàu chiến ngày càng gần tàu chiến Giang Đông, mười tàu chiến đột nhiên chạy ra khỏi một đoạn, ngừng lại bên cạnh mười tàu chiến, cùng lúc đó boong tàu thật dài vươn thân thuyền gác ở trên tàu chiến của Giang Đông.
- Giết!
Một đám thuỷ quân Kinh Châu theo boong tàu xông lên tàu chiến Giang Đông, bất thình lình có biến cố xảy ra khiến cho tướng phòng giữ trên tàu chiến Giang Đông không kịp phòng bị, cho đến khi binh lính Kinh Châu theo boong tàu đi lên tàu chiến Giang Đông mới có phản ứng.
- Bọn họ không phải binh mã Giang Đông ta, mau ngăn bọn họ lại.
Nhìn một đám binh lính xông lại, tướng phòng giữ Giang Đông lúc này mới kinh hãi kêu lớn. Không ngờ bản thân mình nghênh đón lại là binh lính Kinh Châu.
Ngay lập tức, binh mã Giang Đông lập tức xông lên đánh nhau với binh mã Kinh Châu.
- Sao lại thế này?
Tiếng động chém giết ở phía trước lúc này đã kinh động đến đám người Tôn Sách, một đám nghi hoặc nhìn về phía trên mặt sông.
- Khởi bẩm chủ công, binh mã Kinh Châu giả mạo tàu chiến của Lăng tướng quân, lúc này thuỷ quân đã tràn ngập nguy cơ, kính xin chủ công sớm chuẩn bị cho lui quân.
Một gã binh sĩ bước nhanh tới khom người nói.
- Cái gì?
Tôn Sách kêu lên, không thể tin nhìn về phía trên mặt sông, lúc này trên mặt sông tiếng chém giết vang dội.
- Lăng Thao làm ăn cái kiểu gì thế? Không ngờ khiến cho binh mã Kinh Châu chạy tới đây?
Tôn Sách vẻ mặt lo lắng, âm thanh lại đan xen chút kinh sợ, binh mã Giang Đông lui lại, mà lúc này đây không ngờ thuỷ quân Kinh Châu lại chặt đứt đường lui của thuỷ quân Giang Đông, một khi bị thuỷ quân Kinh Châu chặt đứt đường lui, đám người Thái Sử Từ ở bờ bên kia chẳng phải sẽ bị cô lập, hơn nữa còn phải đối mặt với hai thế giáp công của Kinh Châu đó sao.
- Không ngờ thuỷ quân Kinh Châu đến nơi này, xem ra hai vạn thủy quân cùng Lăng tướng quân dữ nhiều lành ít rồi.
Lỗ Túc phía sau Tôn Sách nghe được lời nói của binh lính cả người chấn động, lắc đầu thầm than.
- Chủ công.
Trương Hoành vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tôn Sách, nếu thuỷ quân Kinh Châu có thể đến đây, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị, nếu như Tôn Sách muốn tiếp tục đứng ở bên bờ như vậy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
- Để cho thuyền trên sông nhanh cập bờ.
Tôn Sách không để ý đến Trương Hoành, mà nhìn về phía thuyền Giang Đông trên mặt sông.
- Giết!
Không đợi Tôn Sách nói xong, chỉ thấy trên mặt sông hơn mười tàu chiến vượt qua va chạm kịch liệt vào tàu chiến Giang Đông, mười tàu chiến này chở đầy binh sĩ Kinh Châu, ít nhất cũng có hai vạn binh mã, so với một ngàn binh sĩ Giang Đông không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.
Hơn mười tàu chiến đuổi tới đây đã lập tức lao tới hướng thuyền Giang Đông. Trên mặt sông những con thuyền loại nhỏ không kịp né tránh đều bị đắm, đụng ngã binh sĩ Giang Đông từng tên rớt xuống sông giãy dụa không ngừng.
- Bắn tên!
Mưa tên dày đặc hạ xuống, khiến cho trên mặt sông binh sĩ Giang Đông tổn thất thảm trọng, chỉ một thoáng trên mặt sông đã nổi lên một mảng đỏ sậm. Trên bờ đám người Tôn Sách trừng mắt như muốn nứt ra nhìn cảnh tượng một bên bị tàn sát trên mặt sông, sự phẫn nộ trong lòng không lời nào có thể diễn tả được. Nếu không phải Giang Đông quân kỷ nghiêm minh, nói không chừng lúc này binh sĩ Giang Đông đã lao xuống sông vật lộn cùng binh mã Kinh Châu rồi.
- Ồ?
Cam Ninh đứng trên đầu thuyền đột nhiên quay đầu nhìn về phía binh mã Giang Đông phía bờ, mấy người đứng đầu không cần đoán Cam Ninh cũng biết thân biết phận của họ.
- Bắn tên!
Cam Ninh rút mạnh trường kiếm ra chỉ vào đám người Tôn Sách hét lớn.
Chíu chíu chíu …
Theo âm thanh hét to của Cam Ninh, tức thì có hơn mười tàu chiến đồng thời bắn tên về phía bờ, mưa tên dày đặc che trời phủ đất phóng tới binh sĩ Giang Đông.
- Chủ công cẩn thận!
Nhìn thấy mưa tên đánh úp lại, mấy người Chu Thái kêu lên một tiếng chạy lên che trước mặt Tôn Sách, Chu Du, đánh rơi mưa tên. Tuy nhiên đại quân phía sau mấy người cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đại quân Giang Đông trên bờ vốn đã đứng rất đông, lúc này thấy mưa tên phóng tới mỗi người căn bản cũng không kịp tránh né.
- Đáng giận!
Mưa tên quá nhiều, Chu Thái tránh né không kịp, trên cánh tay đã bị trúng một tên đau đớn kêu lên một tiếng.
- Chủ công, hay là rút quân đi.
Chu Du quay đầu nói với Tôn Sách, lúc này thủy quân Kinh Châu trên tàu chiến bắn tên, binh mã Giang Đông căn bản cũng không có sức phản kháng, nếu không rút quân sẽ làm cho thương vong càng nhiều.
- Đi!
Tôn Sách cũng không nói lời vô nghĩa, sắc mặt âm trầm mang theo mọi người rời khỏi.
Lại một đợt mưa tên phóng tới, nháy mắt đã đem mấy trăm tên binh lính Giang Đông bắn chết.
- Giết!
Sau đó ngày càng nhiều binh mã Kinh Châu xông lên tàu chiến Giang Đông, thủy quân Giang Đông trên mười tàu chiến dần mất ưu thế, không đến một khắc đồng hồ đã bị binh mã Kinh Châu không chế cả tàu chiến.
Mười tàu chiến hoàn toàn rơi vào tay thuỷ quân Kinh Châu.
Mà binh mã Giang Đông trên mặt sông nếu không phải bị giết thì chính là bị bắt, không đến nửa canh giờ Cam Ninh đã dọn sạch trên mặt sông, từ phía sau tiếp cận đại doanh Giang Đông.
…. …. …. … … …. …. …. … .
Phi Hổ Quân trước quân doanh rời đi, tiếng trống trận ngược lại không có dừng lại mà còn càng dồn dập hơn, nguyên bản Phi Long Quân đứng yên, không ngờ lúc này từ từ tiếp cận về phía Giang Đông, mà Văn Sính đứng trước đại quân cũng thay đổi, khuôn mặt nghiêm túc chỉ huy Phi Long Quân chuẩn bị công kích đại doanh.
- Phi Long Quân muốn công thành rồi.
Thấy Phi Long Quân có phản ứng, Thái Sử Từ trong đại doanh cả người khẽ run, không dám chậm trễ chút nào chỉ huy mọi người phía sau chuẩn bị.
Tuy rằng Phi Long Quân rời đi, nhưng trong lòng Thái Sử Từ không dám buông lỏng chút nào, hắn có dự cảm, Phi Long Quân rời đi tất nhiên sẽ có chuyện quan trọng.
- Là chuyện gì mà quan trọng hơn so với tiêu diệt mấy vạn đại quân Giang Đông ta?
Ánh mắt Thái Sử Từ loé lên, vẻ mặt đề phòng.
Phi Long Quân cách đại doanh ngày càng gần, mắt thấy ngày càng gần sẽ bước vào trong phạm vi tầm bắn, Thái Sử Từ đang định phân phó mọi người phòng bị chợt thấy một tên tiểu tướng hấp tấp chạy tới, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghi, nói thẳng:
- Tướng quân, thuỷ quân Kinh Châu tới, chủ công đã dẫn đại quân rút lui rồi.
- Cái gì?
Thái Sử Từ ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa lập tức cả người run rẩy kinh sợ, nơi này là hậu hoa viên của Giang Đông, lúc này thuỷ quân Kinh Châu đuổi tới đây hiển nhiên là ngăn cản bọn họ rút quân.
- Đáng giận, chẳng lẽ Lăng Thao bị bại trận, không thì thuỷ quân Kinh Châu làm sao có thể đuổi tới đây được chứ?
Thái sử Từ vẻ mặt giận dữ, sau doanh trại là chỗ thuận tiện lui binh, căn bản cũng không có bất cứ phòng bị nào, nếu binh mã Giang Đông từ phía sau đánh vào, quả thật là dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận