Tam Quốc Tranh Phong

Chương 97

Làm một tướng quân hơn nữa còn là tướng lãnh có kinh nghiệm nơi sa trường, Tôn Hà hiểu rất rõ về kỵ binh. Một nghìn kỵ binh tất nhiên sẽ khong lưu lại huyện Trung Lăng thời gian dài, một khi bỏ lỡ sẽ rất phiền toái. Quan trọng nhất chính là Tôn Sách đã công bố truy lã đội kỵ binh kia khắp Giang Đông, nếu Giang Đông không thể tiêu diệt đạo kỵ binh này trong khoảng thời gian ngắn, tin tức bị truyền ra ngoài sẽ khiến người ngoài nhạo báng.
Nghĩ vậy Tôn Hà hít sâu một hơi, quát lớn với quân lính phía sau:
- Đẩy nhanh tốc độ!
Vài tên thân binh nhanh chóng rời hàng ngũ, chạy đi truyền bá mệnh lệnh.
- Tướng quân có lệnh, gia tăng tốc độ!
- Tướng quân có lệnh, gia tăng tốc độ!
- Tướng quân có lệnh, gia tăng tốc độ!
Không lâu sau mệnh lệnh của Tôn Hà đã truyền khắp toàn quân, đại quân nguyên bản chạy rất nhanh lại đẩy nhanh tốc độ.
Trên đồi núi, Lưu Kỳ lẳng lặng nhìn đại quân phía dưới lao về phía trước cực nhanh, phía sau gần nghìn kỵ binh đang chờ xuất phát, cả đám đang yên tĩnh không tiếng động. Toàn bộ miệng ngựa đã dùng vải đen buộc quanh, móng ngựa tạm thời cũng dùng vải lụa quấn thật dày, mà ngay cả chuông vang trên ngựa Cẩm Phàm Tặc cũng tạm thời được tháo xuống.
Tay trái Lưu Kỳ nắm vỏ kiếm, tay phải không biết vì hồi hộp hay sợ hãi không ngừng vuốt phẳng chuôi kiếm. Hai mắt gắt gao nhìn đại quân năm nghìn người dưới chân núi.
Đây là trận chiến đầu tiên của Lưu Kỳ, mà trận chiến đầu tiên luôn luôn có ý nghĩa nhất định. Hắn tuy là Chinh Nam Tướng Quân, nhưng chinh phạt Trương Tiện tất cả đều do Từ Thứ chỉ huy, hắn chưa bao giờ thực sự ăn nằm trên chiến trường, giết địch nhân.
Từ khi xuyên việt tới nay, lâu ngày Lưu Kỳ cho rằng mình đã sáp nhập vào thời đại này, nhưng vào mấy ngày này hắn mới biết được, hắn vẫn chưa! Hắn vẫn có lối suy nghĩ quen thuộc hoặc là dừng lại ở thời đại trước, chưa thích nghi được cảnh giết chóc, mà thời đại này chính là thời đại giết chóc để sống. Ví như, gã Huyện Uý ngày hôm trước phái người giám sát hắn, thông báo hành tung của hắn, nhưng hắn vẫn chưa giết.
Hơn phân nửa đại quân cấp tốc vượt qua đồi núi, hắn biết đám sĩ tốt này ngày hôm nay sẽ chết, binh mã sau lưng hắn cũng sẽ chết, vì thế Lưu Kỳ hắn đã chuẩn bị tiếp nhận, chân chính dung nhập thời đại này.
Vậy bây giờ bắt đầu đi! Ánh mắt Lưu Kỳ chợt lóe, tay phải nắm chặt chuôi kiếm rút trường kiếm ra, chỉ xuống hơn phân nửa đại quân vượt qua chân núi phía dưới quát:
- Giết!
Theo tiếng quát lớn, nghìn kỵ binh phía sau giống như dây cót đã lên sẵn đột nhiên buông ra, nghìn người vượt đồi phóng về phía đại quân phía dưới.
Ở khoảng cách gần như vậy lại bị đánh bất ngờ, đại quân Tôn Hà căn bản không kịp phản ứng, đã thấy kỵ binh vọt tới trước mặt. Nghìn kỵ binh đánh giết giống như cắt đậu phụng thoải mái chém giết khiến đại quân năm nghìn người bị cắt thành hai đoạn.
Tôn Hà ở phía trước sau khi nghe được tiếng vó ngựa mãnh liệt, chợt quay đầu lại vừa vặn thấy đại quân của mình bị cắt ngang thành hai đoạn, lúc này hoảng hốt, chỉ có điều khi nhìn thấy đội kỵ binh mặc khôi giáp màu trắng bạc ánh mắt tràn đầy hoảng hốt biết thành lửa giận ngập trời.
Một nghìn kỵ binh nằm trong lòng Giang Đông, tùy thời có đại quân tiến đến tiêu diệt ngươi, ngươi nên bỏ chạy hục mạng chứ không phải tới đây đánh lén, như vậy có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ trong mắt Tôn Hà.
Bộ phận binh mã bị kỵ binh cắt đứt đã sắp tan tác, dần dần có xu hướng làn tràn sang hai bên, Tôn Hà không kịp nghĩ nhiều, quát lớn:
- Ngăn cản bọn chúng cho ta!
Theo mệnh lệnh của Tôn Hà, tiễn thủ nhanh chóng leo lên đồi cao giương cung ngắm về phía kỵ binh, mà quan đạo vốn rộng mở đã bị bao phủ bởi lá chắn và sĩ tốt.
Là tướng lãnh giàu kinh nghiệm, Tôn Hà tự nhiên có biện pháp đối phó với kỵ binh. Kỵ binh trước mắt chọn địa điểm phục kích thực sự không quá thuận lợi, đồi núi tuy lợi cho kỵ binh tập kích bất ngờ, nhưng kỵ binh không thể phát huy hết uy lực trong phạm vi hẹp. Đại quân năm nghìn người bao phủ khắp quan đạo, kết cục cuối cùng của kỵ binh chỉ có thể là bị vây giết.
Nhìn nghìn kỵ binh rong ruổi trên quan đạo, trong mắt Tôn Hà lóe lên tia lửa mãnh liệt. Vừa nhìn ngựa nghìn kỵ binh kia cưỡi chính là ngựa tốt vạn con tìm được một. Hơn nữa là ngựa được nuôi dưỡng một trong ba trại ngựa ở Giang Đông trại ngựa Bà Dương, mà Tôn Hà vô cùng quen thuộc. Nhìn ngựa sắp bị hao tổn, Tôn Hà quát lớn:
- Tiểu tử Lưu Kỳ mau amu xuống ngựa đầu hàng, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không nghìn người kia sẽ phải chết vì ngươi.
Câu nói của Tôn Hà căn bản không có ý nghĩa đối với Lưu Kỳ, ở Giang Đông có thể nói tha cho hắn một mạng e là chỉ có Tôn Sách. Trường kiếm trong cổ sĩ tốt Giang Đông rút ra, theo đó máu tươi bắn tung tóe, Lưu Kỳ chỉ về phía Tôn Hà nói:
- Lấy đầu gã Tôn Hà kia cho ta.
Lưu Kỳ nói xong thúc ngựa chém giết về phía Tôn Hà, phía sau Cam Ninh dẫn theo Cẩm Phàm Tặc theo sát phía sau. Còn Vương Nghị lại dẫn theo Phi Hổ Vệ phóng về phía ngựa lại.
Tôn Hà thấy Lưu Kỳ như vậy cũng không còn sót ngựa, ra lệnh một tiếng, ngay lập tức tiễn thủ trên đồi cao nã xuống một trận mưa tiễn.
Nếu như nói Phi Hổ Vệ của Vương Nghị là mũi trường thương sắc bén từ trước đến nay chưa từng có, chỉ biết tiến về phía trước. Như vậy Cẩm Phảm Tặc của Cam Ninh chính là bầy sói gian ác trên thảo nguyên, vừa linh hoạt lại có uy lực kinh người.
Vương Nghị dẫn theo Phi Hổ Vệ khôi giáp chỉnh tề, cộng thêm trường thương màu đen nổi bật dị thường trong đêm tối, đám sĩ tốt trên quan đạo không thể ngăn cản nổi thế tiến công của Phi Hổ Vệ, còn tiễn thủ trên đỉnh đồi lại gây tổn thương cực nhỏ đối với Phi Hổ Vệ. Lúc này Vương Nghị phái ra mấy chục Phi Hổ Vệ leo lên đỉnh đồi rồi đột nhiên tản ra.
Một cây trường thương sát nhập bên trong cơ thể sĩ tốt phát ra tiếng kêu răng rắc, khiến cho sĩ tốt trên đường đều phải tránh né, khiến cho quan đạo nguyên bản chật chội lại càng thêm chật chội. Đoàn Phi Hổ Vệ bám sát lấy nhau tung hoành ngang dọc trên quan đạo chật chội, đi qua nơi nào nơi đó người ngã ngựa đổ, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngừng. Quan đạo vốn chật cứng bị Phi Hổ vệ mạnh mẽ mở ra một đường móng, để lại phía sau cả đống hỗn độn.
Còn Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh cũng không hề tỏ ra yếu thế, bọn họ khi tập hợp khi tách rời, tuy không công kích mãnh liệt như Phi Hổ Vệ, nhưng bọn họ lại phối hợp vô cùng ăn ý. Từng đội từng đội Cẩm Phàm Tặc từ trên núi cao vọt xuống đại quân dưới quan đạo, khiến đại quân Giang Đông trở nên vô cùng hỗn loạn, mà đoàn người Lưu Kỳ và Cam Ninh trên đường lớn giống như một đám thiên sứ chết, vọt vào đại quân hỗn loạn trên đường thu hoạch sinh mệnh.
Không biết từ khi nào vang lên tiếng chuông vàng kêu thánh thót, giống như tấu vang từng khúc nhạc vong nhân.
Trên quan đạo có âm thanh chém giết, có tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng binh khi va chạm vào nhau liên tục văng vẳng bên tai.
Tôn Hà nhìn nghìn kỵ binh đánh sâu vào đại quân sắp sụp đổ, không khỏi quát lớn:
Bạn cần đăng nhập để bình luận