Tam Quốc Tranh Phong

Chương 613

- Chủ công, chúng ta có nên cầu viện Tào Tư Không không?
Trình Ngân hơi chần chừ hỏi.
- Không cần, bọn họ đã biết tình huống nơi này, nếu cần họ sẽ trợ giúp đấy.
Hàn Toại lắc đầu, lúc này cho dù hắn đi cầu đám người Dương Tu cũng không tác dụng gì, chẳng bằng chờ ở đây.
Trong dịch quán thành Võ Uy, Dương Tu và Đỗ Tập ngồi trên đại sảnh, từ lúc nhận được tin tức Mã Đằng tiến đến tấn công thành Võ Uy, hai người lập tức mệnh lệnh người dưới trướng chú ý chặt chẽ tình huống ngoài thành.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ tuyệt đối sẽ không cầu viện Tào Hồng. Tuy rằng Hàn Toại đã quy thuận Tào Tháo, nhưng cũng không có nghĩa sẽ để Hổ Báo kỵ chiến đấu kịch liệt với Mã Đằng, cho Hàn Toại bảo tồn thực lực được.
Muốn lấy Lương Châu, nhất định phải để Hàn Toại bị tổn thương mới được, nếu không Tào Tháo tuyệt sẽ không yên tâm đem Lương Châu giao cho Hàn Toại.
- Thám báo của Tào tướng quân thường xuyên chú ý động tĩnh nơi đó, nếuHàn Toại không kiên trì nổi, hắn sẽ đến xin cầu viện. Chúng ta cứ yên lặng theo dõi là được.
Dương Tu lắc đầu nói.
- Ừ, mấy người dưới trướng Hàn Toại dường như còn có chút kháng cự đối với chủ công, cứ đợi sau khi đại quân chủ công tới, bọn họ tự nhiên không dám tỏ thái độ gì nữa.
Đỗ Tập gật gật đầu. Tào Hồng vừa đến đã không có chuyện của bọn hắn rồi, Tào Tháo tất sẽ dặn Tào Hồng nên làm như thế nào, hơn nữa Tào Hồng cũng không phải võ tướng bình thường có thể so sánh đấy.
- Ồ, Mã Đằng nhanh như vậy không muốn ngồi yên rồi à, thật sự làm người ta bất ngờ đó.
Nhận được tin tức Mã Đằng tấn công thành Võ Uy, Tào Hồng hơi có chút kinh ngạc.
- Binh mã Kinh Châu có động tĩnh gì không?
Tào Hồng hỏi.
- Khởi bẩm tướng quân, binh mã Kinh Châu đến nay vẫn đang án binh bất động, mà ngay cả kỵ binh của bọn họ cũng đóng tại chỗ không có chút dị động nào.
- Ha hả, xem ra muốn Hàn Toại và Mã Đằng lưỡng bại câu thương không chỉ có riêng chúng ta.
Tào Hồng cười cười nói.
- Chú ý chặt chẽ tình huống của thành Võ Uy, mà thám báo theo dõi Kinh Châu phải tăng gấp đôi.
Dù đang nói đùa nhưng Tào Hồng không có chút sơ suất nào.
- Vâng.
- Không ngờ Mã Đằng lại thiếu kiên nhẫn như thế, thật sự làm người ta thất vọng.
Pháp Chính cũng khẽ lắc đầu thở dài. Tuy rằng Kinh Châu đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng thời gian càng lâu đối với Kinh Châu cũng càng có lợi, Kinh Châu chuẩn bị cũng hết sức đầy đủ rồi.
- Dù sao thì chẳng vấn đề gì, chủ công đã chuẩn bị hết thảy rồi, chỉ cần khai chiến đại quân Kinh Châu có thể điều động bất cứ lúc nào. Cho dù Tào Tháo lúc này dẫn dắt đại quân trở về, cũng không có gì đáng sợ cả.
Trương Cáp lắc lắc đầu nói.
- Chỉ có điều không biết Tào Hồng khi nào sẽ động thủ, chẳng lẽ thật muốn đợi binh mã dưới trướng Hàn Toại đều chết thê thảm và nghiêm trọng mới nhúng tay hay sao?
Trong giọng nói mang theo vẻ chờ mong, Trương Cáp ngẩng đầu nhìn bản đồ. Tấm bản đồ này hắn xem nhiều lần rồi, cũng từng vô số lên kế hoạch đánh hạ Lương Châu như thế nào.
- Triệu tướng quân và Vương Tướng quân đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ lần đầu dùng tới thế lực ngang đối thủ nha.
Pháp Chính lắc đầu nói, Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ mặc dù là kỵ binh tinh nhuệ, nổi danh ở Kinh Châu Ích Châu nhưng so với Hổ Báo kỵ toàn bộ thiên hạ nghe tin đã sợ mất mật thì vẫn có chút không bằng.
- Ta cũng muốn xem thực lực của Phi Hổ Vệ và Phi Long Vệ. Tuy cũng chỉ có mấy ngàn nhân, nhưng lại đủ để khiến bọn đạo chích kinh sợ.
Trương Cáp khẽ mỉm cười nói.
Ưu thế lớn nhất của kỵ binh là xung trận, nhưng Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ lại tựa hồ không phù hợp phạm trù là kỵ binh thuần túy, thực lực cá nhân cũng cực kỳ dũng mãnh.
Ngoài thành cách đó không xa, mấy ngàn kỵ binh đang an nhàn tản bộbốn phía, một con chiến mã đi lại thong thả không để ý đến bầu không khí căng thẳng của cuộc đại chiến.
- Bên kia đã đánh nhau.
Ngẩng đầu nhìn xa xa Vương Nghị hơi có chút chờ mong. Đây là lần đầu tiên Phi Hổ Vệ gặp được đối thủ hùng mạnh hơn mình, y không dám có chút buông thả.
Phi Hổ Quân và Phi Hổ Vệ cùng xuất chiến, bao nhiêu năm đều không có việc để làm rồi, trong lòng Vương Nghị có chút cảm thán.
- Ha hả, yên tâm đi, nếu chủ công xuất binh Lương Châu tất sẽ đánh hạ được Lương Châu. Hổ Báo kỵ mặc dù tinh nhuệ, nhưng chủ công đã có chuẩn bị hết rồi.
Triệu Vân không thèm để ý nói, đi theo Lưu Kỳ chưa lâu, nhưng lại cực kỳ hiểu Lưu Kỳ. Tuy rằng chưa từng gióng trống khua chiêng chuẩn bị, nhưng chuyện không nắm chắc Lưu Kỳ tuyệt đối sẽ không làm đấy.
Nếu quyết định tấn công Lương Châu, sao có thể không để ý đến sự tồn tại của kỵ binh.
- Hà hà, ta cũng chưa từng nghi ngờ.
Vương Nghị khẽ cười một tiếng. Y đi theo Lưu Kỳ từ lúc Lưu Kỳ rời khỏi Kinh Châu, có thể nói chứng kiến Lưu Kỳ từng bước quật khởi như nào, lòng tin đối với Lưu Kỳ thậm chí còn mạnh hơn cả Triệu Vân.
Quay lại nhìn thoáng qua mọi người phía sau, trong mắt Vương Nghị khá hài lòng. Những người này nhưng đi theo y đến ngày hôm nay, mỗi người đều trải qua trăm trận chiến, đều sống sót từ trong đống người chết dấy, dù kẻ địch có lớn mạnh đến đâu cũng sẽ không hề sợ hãi.
Giết!
Trên cổng thành Võ Uy bộc phát ra từng đợt tiếng kêu giết , suốt hai ngày Mã Đằng dẫn dắt đại quân dưới trướng tấn công không ngừng nghỉ. Hai ngày liên tục tấn công, dù vài lần sắp công phá được thành lâu nhưng mỗi lần đều bị Hàn Toại dẫn dắt sĩ tốt cứu viện kịp thời.
Đại chiến thảm liệt khiến cho binh lính song phương đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, toàn bộ trên cổng thành đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
- Đáng chết, binh mã Hàn Toại đều làm bằng sắt hay sao, không ngờ không ngờ kiên trì được lâu như vậy.
Tại cửa bắc, Mã Hưu lau gương mặt đầy màu, tức giận nhìn binh mã Hàn Toại trên cổng thành, hậm hực nói.
- Để ta, ta không tin chúng tiếp tục kiên trì được nữa.
Mã Hưu chợt quát một tiếng, lại xông tới. Hai ngày chiến đấu kịch liệt cho dù y cũng cực kỳ mỏi mệt, vậy thì binh lính trên cổng thành sao có thể kiên trì được lâu.
- Hừ, Mã Hưu này không muốn sống nữa hay sao?
Thành Nghi trên tường thành nghe tiếng náo động lại tức giận nhìn Mã Hưu đang xông lên.
Mà tại ba cửa thành khác cũng đang chiến đấu kịch liệt, mà kịch liệt nhất là Mã Đằng tự mình đốc chiến cửa tây.
Từng chiếc tỉnh lan được đẩy sát tường thành, mưa tên dày đặc bắn xuống cổng thành. Binh lính trên cổng thành nhiều hơn gần gấp đôi so với mấy cửa thành khác, nhưng dù là như thế cũng bị đánh không ngẩng đầu lên được.
Trong gian phòng trên thành lâu, Hàn Toại âm trầm nhìn về phía ngoài cửa, lúc này hắn đã không còn lòng tin như trước nữa, thậm trí cả người bẩn thỉu, chưa kịp gột rửa.
- Có tin tức gì về viện quân của Tào Hồng không?
Đưa mắt nhìn mọi người, Hàn Toại lạnh lùng hỏi. Hôm qua hắn đã cầu viện Tào Hồng, nhưng đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng viện quân đâu, dù là muốn tiêu hạo thực lực của hắn thì mục đích cũng đã đạt được rồi, chẳng lẽ Tào Hồng thật sự muốn nhìn thấy hắn chết hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận