Tam Quốc Tranh Phong

Chương 616

- Giết chết Hàn Toại!
Lại một tiếng hét, Mã Đại đột nhiên quay lại xông về phía Hàn Toại. Tuy rằng đã tấn công được lên thành, nhưng song phương vẫn chiến đấu kịch liệt như cũ, binh mã dưới trướng Hàn Toại phản kháng mãnh liệt.
Mà hết thảy căn nguyên này đều từ Hàn Toại, chỉ có giết Hàn Toại mới có thể đánh hạ khí thế của những binh mã đó.
- Tốt, tốt, tốt.
Kêu lên ba tiếng “tốt”, Mã Đằng vẻ hưng phấn nhìn trên cổng thành. Hai ngày chiến đấu kịch liệt, chết gần hai vạn sĩ tốt rốt cục cũng đáng giá đấy.
- Rốt cuộc Tào tướng quân nghĩ như thế nào? Sao lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng?
Trong dịch quán, Đỗ Tập sốt ruột đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, tình huống trên cổng thành đã rõ ràng, không đến nửa canh giờ nữa Hàn Toại tất sẽ bị bại.
Nhìn thoáng qua mấy trăm sĩ tốt bên ngoài dịch quán, Đỗ Tập cười khổ, một khi cửa thành bị công phá, vậy bọn họ cũng sẽ bị mấy trăm sĩ tốt này chém giết.
Lúc này Đỗ Tập đã có chút hối hận vì sao không sớm một chút rời khỏi thành Võ Uy, sau khi thuyết phục Hàn Toại thì gã nên rời khỏi đây luôn.
- Đức Tổ, ngươi nghĩ ra biện pháp chưa?
Nhìn Dương Tu an nhàn ngồi bên cạnh, Đỗ Tập gấp gáp hỏi.
- Hài, lúc này ta cũng không có cách nào, mấy trăm người bên ngoài trung thành và tận tâm với Hàn Toại, ta phái người du thuyết vài lần đều không thành công. Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Tào tướng quân bảo vệ tính mạng hai ta thôi.
Dương Tu lắc đầu thở dài nói.
Lúc này Tào Hồng không xuất hiện, ngoại trừ Hàn Toại bỏ mình ra, chỉ sợ hai người họ bỏ mình rồi.
- Ôi.
Đỗ Tập thở dài, tuy rằng gã có địa vị không thấp trước mặt Tào Tháo, nhưng so với Tào Hồng vẫn kém rất xa, cho dù Tào Hồng thật sự không quan tâm tính mạng hai người họ, chỉ sợ cũng không có ai nói hộ bọn họ.
- Cứ đợi một khắc nữa, nếu còn không thấy binh mã Tào tướng quân, chúng ta sẽ phá vây.
Dương Tu nói. Lúc này cũng không phải là thời điểm ngồi chờ chết.
Đang nói Dương Tu đột nhiên nhìn án kỷ trước mặt, thấy trước án kỷ không ngờ có sự dịch chuyển rất nhỏ, mới đầu còn không rõ ràng, nhưng không lâu sau bắt đầu rung chuyển rất mạnh, mà ngay cả nước trà trên án kỷ cũng đổ ra ngoài.
- Ồ?
Đỗ Tập đang sốt ruột đi qua đi lại cũng chú ý tới án kỷ bị rung động, không chỉ án kỷ bị lay động, mà thậm chí ngay cả mặt đất cũng rung lên.
- Là Hổ Báo kỵ!
Trong khoảng khắc hai người đồng thanh kêu lên.
Ngay sau đó là tiếng cười mừng như điên, cuối cùng Hổ Báo kỵ đã tới rồi.
- Mau, đem tin tức này nói cho Hàn Toại, bảo y kiên trì.
Nói xong Đỗ Tập đang định lao ra thì lại bị Dương Tu cản lại:
- Không cần, Hổ Báo kỵ cách nơi đây không xa.
Tiếng kêu giết trên chiến trường bị tiếng trống trận đè ép, tận đến khi Hổ Báo kỵ xuất hiện trong tầm mắt thời điểm, mới có sĩ tốt phát hiện ra Hổ Báo kỵ.
Nhìn Hổ Báo kỵ lao đến, từng tên một sĩ tốt sắc mặt trắng bệch, lúc này họ đã không còn lực chống cự rồi.
Một gã sĩ tốt lảo đảo đi tới trước mặt Mã Đằng:
- Tướng quân, là Hổ Báo kỵ!
- Ta nhìn thấy rồi.
Một cước đá văng binh lính đó, Mã Đằng mặt cũng tái mét. Hổ Báo kỵ không phải bị binh mã Kinh Châu kiềm chế sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được?
- Đáng chết!
Trong lòng Mã Đằng tức giận, nháy mắt đã hiểu mấu chốt trong đó, nếu không phải binh mã Kinh Châu bàng quan thì Hổ Báo kỵ này tuyệt đối sẽ không đúng lúc xuất hiện tại đây được.
Hơn nữa nhìn bộ dáng của Hổ Báo kỵ, rõ ràng là chưa hề trải qua đại chiến.
Không ngờ binh mã Kinh Châu không hề ngăn cản mà còn để mặc Hổ Báo kỵ lao đến.
- Chủ công chúng ta đi nhanh đi.
Từng tên một sĩ tốt hoảng sợ mặt tái mét lùi về phía sau. Nếu không phải uy vọng của Mã Đằng rất cao, chỉ sợ lúc này họ đã quay người bỏ chạy rồi.
- Hổ Báo kỵ!
Trên cổng thành Mã Đại đang muốn chém chết Hàn Toại kỵ binh giống như trường long trùng trùng điệp điệp lao đến, khí thế như cầu vồng.
Không kịp cảm thán khí thế của Hổ Báo kỵ, Mã Đại kêu một tiếng đáng chết sau đó lao xuống dưới thành. Hổ Báo kỵ đã tới rồi ở tại chỗ này chẳng khác gì Hổ Báo kỵ đã tới rồi ở tại chỗ này chẳng khác gì
Lúc này bên cạnh Mã Đằng chỉ còn lại vài trăm người, đối mặt hai vạn nhân Hổ Báo kỵ, không có chút sức phản kháng nào.
- Lui! Mau lui lại!
Một mặt hét to, một mặt lao xuống dưới thành, Mã Đại cũng từng sĩ tốt thoái lui xuống dưới thành.
- Hổ Báo kỵ.
Kinh hoảng qua đi Hàn Toại rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía ngoài thành, khi thấy Hổ Báo kỵ vọt tới, trong mắt đầy vẻ phức tạp khó hiểu, có căm hận, có thoải mái, có tức giận. Nếu Hổ Báo kỵ xuất hiện sớm một chút thì y sẽ không vất vả như thế. Nếu Hổ Báo kỵ buổi tối đuổi tới, không chừng y cũng đã bị chết dưới đao của Mã Đại rồi.
Dưới trướng Mã Đằng ngoại trừ Mã Siêu Bàng Đức, vẫn còn có một vị mãnh tướng, quả nhiên là không ngờ.
- Chủ công muốn đuổi theo không?
Gắng gượng đi đến bên cạnh Hàn Toại, Trình Ngân khó khăn hỏi. Vừa rồi vì ngăn cản Mã Đại, gã cũng bị thương, bởi vậy hết sức căm hận Mã Đại.
"Không cần, mệnh lệnh đại quân không cần truy kích.
Ngẫm nghĩ một chút Hàn Toại lắc đầu nói. Cúc này trên cổng thành sĩ tốt còn lại vốn cũng không nhiều, nếu lại có tổn thương gì, y thật sự thành người cô độc rồi.
Trình Ngân lập tức hiểu ý của Hàn Toại, nhìn về phía Hổ Báo kỵ dưới thành trong mắt càng ánh lên tia sáng rõ ràng hơn. Lúc này thêm một phần thực lực là có thêm một phần tự bảo vệ được mình.
Nếu Tào Hồng tới rồi, chỉ sợ Lương Châu đã được người ta định đoạt rồi, binh mã còn lại trong tay chủ công căn bản không đủ để đấu lại Tào Hồng.
Ầm ầm... ...
Tiếng vó ngựa rung trời nặng trịch, càng làm cho lòng người hoảng sợ. Hai vạn Hổ Báo kỵ vọt tới dưới thành, không chút do dự chuyển hướng, xông thẳng về phía Mã Đằng.
Khí thế tựa như muốn nghiền ép Mã Đằng.
Hai vạn Hổ Báo kỵ thanh thế to lớn, gót sắt từng trận, giống như một con rồng dài, cũng giống như một mũi chùy nhọn đâm xuống, giống như muốn ngăn toàn bộ trước mũi chùy.
- Chủ công đi nhanh đi.
Hai tên thân binh bên cạnh Mã Đằng sắc mặt xám xít kéo Mã Đằng, muốn khuyên Mã Đằng đi khỏi.
- Thất bại rồi sao?
Mã Đằng cười gượng trong lòng, chỉ đáp lại với binh sĩ vừa khuyên bảo bên cạnh chỉ bằng một từ, lúc này cho dù là y chọn cách thoát khỏi thành Lương Châu này thì cũng không còn đất để dung thân.
Nếu Tào Hồng đến nơi này rồi, vậy mười nghìn đại quân của Mã Siêu kia không phải đã bị Hổ Báo kỵ đánh tan rồi sao, chính là đã trúng kế điệu hổ ly sơn, lúc này y muốn trốn cũng không trốn thoát đi đâu được.
- Thúc phụ mau đi thôi!
Mã Đại phi ngựa tới bên cạnh Mã Đằng, không nói lời nào liền kéo Mã Đằng đi.
- Thúc phụ, về Tuyên Uy thôi, ở đó vẫn còn mấy nghìn binh mã.
Thấy Mã Đằng tâm hồn để đi đâu, Mã Đại đột nhiên dùng sống dao thúc trên lưng ngựa dưới người Mã Đằng.
Con ngựa bị một cú đau, tốc độ đột ngột tăng lên mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận