Tam Quốc Tranh Phong

Chương 222

- Đệ tử Lý Nghiêm bái kiến tiên sinh!
Lý Nghiêm có chút kích động nói.
- Ha ha, ta không có người đệ tử như vậy.
Hoàng Thừa Ngạn cười nói:
- Ngươi có ân oán với Lưu Kỳ?
Lý Nghiêm bị Hoàng Thừa Ngạn nói, nghẹn không thốt nên lời, vẻ mặt ngượng ngùng, không biết nên nói gì. Hoàng Thừa Ngạn hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Lý Nghiêm nữa, mấy nho sinh xung quanh nhìn Lý Nghiêm có chút khinh thường. Hoàng Thừa Ngạn ở Tương Dương nổi danh đức cao vọng trọng, mất nho sinh này thật tâm bái phục, bây giờ thấy Lý Nghiêm vì tư thù riêng mà gây rối, không muốn kết giao với hắn.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh, Lý Nghiêm ngượng đỏ mặt, trốn một góc không nói gì.
- Quân sư, mặc dù Đại công tử bị ám sát, nhưng không thể giam lỏng ta ở đây được.
Đúng lúc này một gã viên quan chạy đến trước mặt Thái Mạo gấp giọng nói.
- Đúng đấy, bọn ta cũng không liên quan đến chuyện Đại công tử bị ám sát.
- Quân sư, hiện tại Chủ công đi rồi, người nên đi ra chủ trì tình hình, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn Tương Dương sẽ hỗn loạn.
- Việc này…
Thái Mạo ra vẻ do dự.
- Đúng vậy, hiện tại hơn nữa quan viên của Tương Dương đều ở trong phủ Châu Mục, một lúc sau sẽ có người sinh sự mất.
... ... ...
Thái Mạo chần chừ, một lúc lại có mấy viên quan đi tới khuyên nhủ, những viên quan này đều là người của bộ tộc Thái Thị, sợ bị liên lụy nên tìm tới Thái Mạo ý muốn rời đi.
- Đã như vậy, ta cùng mọi người đi thôi.
Thái Mạo phất tay, đem theo mấy tên viên quan đi tới chỗ cửa viện.
- Đứng lại!
Nhìn thấy đám người Thái Mạo đi tới, Phi Hổ Vệ canh giữ ở cổng liền xông tới ngăn cản.
- Mắt chó của các ngươi mù hết rồi à, Thái Quân sư mà các ngươi cũng dám cản, hay là không muốn giữ cái mạng nữa?
Thái Mạo chưa nói gì thì có một viên quan đứng ra quát mắng Phi Hổ Vệ.
- Đại công tử có lệnh, không một ai được rời khỏi đây.
Binh lính Phi Hổ Vệ có chút chần chừ nói.
- Láo xược, cùng lắm Đại công tử chỉ giữ chức Chinh Nam tướng quân, có tư cách gì dám nhốt quan viên Tương Dương, so chức quan ở đây cũng không so được với Thái quân sư, Thái quân sư muốn rời khỏi đây, cần gì kẻ nào phải đồng ý.
Phỉ Hổ Vệ vừa nói xong lại có một viên quan đứng dậy quát.
- Việc này…
Phi Hổ Vệ canh giữ ở cửa cũng do dự. Quan viên này nói có lý, ở Tương Dương Thái Mạo dưới một người trên vạn người, quả thực Đại công tử không quản được Thái Mạo.
- Còn cái gì nữa, ngươi không mau tránh ra! Chẳng lẽ còn đợi tai họa giáng xuống hay sao
Viên quan kia quát.
- Hừ! Phi Hổ Vệ chỉ tiếp nhận mệnh của của Trấn Nam tướng quân và Vương Tướng quân, tuy rằng Thái Quân sư quyền cao chức trọng nhưng cũng không quản được Phi Hổ Vệ ta!
Một gã Phi Hổ Vệ đi ra, người này chính là một trong mấy chục người Phi Hổ Vệ mà Vương Nghị giữ lại, Vương Nghị giữ lại bọn họ chính là đề phòng có người rời khỏi. Phi Hổ Vệ này đi theo Lưu Kỳ chính chiến sớm đã khăng khăng một mực thuận Lưu Kỳ, nhìn thấy có người ám sát Lưu Kỳ trong lòng rất phẫn nộ, đám người Thái Mạo muốn tời khỏi, lập tức hắn đứng ra ngăn cản.
- Phi Hổ Vệ chịu sự quản lý của Vương tướng quân dưới trướng Đại công tử còn không có tư cách, không có quân lệnh, các ngươi dám nhốt quan viên Tương Dương là tử tội!
Thái Mạo đứng ra thản nhiên nói.
- Ai nói không có quân lệnh!
Một tiếng quát lạnh truyền vào từ ngoài viên môn.
Phủ Châu Mục, bên trong thư phòng của Lưu Biểu, hai người Y Tịch, Lý Khuê đang đứng trước mặt Lưu Biểu, nói vụ việc trong viện, bên cạnh còn có một tướng quân của Phi Hổ Vệ…
- Cái gì?
Lưu Biểu đứng bật dậy, lớn tiếng quát Y Tịch, trong mắt đầy kinh ngạc. Ngay trong phủ ông ta, đứa con cả của ông ta bị ám sát, bảo ông ta tin sao được.
- Chủ công, Cơ Bá nói không sai, vừa rồi Đại công tử gặp chuyện trong viện, lúc này xin Chủ công quyết định.
Lý Khuê khom người nói.
- Khởi bẩm Chủ công, chuyện này là thật!
Thấy Lưu Biểu nhìn về phía mình, tướng quân Phi Hổ Vệ vội nói.
- Các người hãy kể lại hết mọi chuyện cho ta.
Lưu Biểu ngồi xuống, trầm giọng nói.
- Vâng!
Y Tịch vội vàng kể lại sự việc cặn kẽ, một bên có Lý Khuê thỉnh thoáng nói một hai câu, chẳng bao lâu đã nói hết chuyện trong viện, hai người ngẩng đầu nhìn Lưu Biểu và chờ quyết định của Lưu Biểu.
- Đáng giận! Đáng chết!
Lưu Biểu đột nhiên đập bàn quát lớn.
Khi ông vẫn trong phủ, khi ông mở yến hội cho Lưu Kỳ lại có kẻ dám ám sát Lưu Kỳ, ông không tức giận sao được. Nghe xong toàn bộ sự việc, gần như không cần nghĩ ông cũng biết chính Thái Mạo muốn ẩn Lưu Kỳ vào chỗ chết, ở Tương Dương này lớn mật như vậy chỉ có Thái Mạo thôi.
Lưu Kỳ là con trưởng của ông, thậm chí trong lòng ông đã định đem Kinh Châu giao cho Lưu Kỳ, lúc này có người ám sát Lưu Kỳ, vậy coi chạm đến ranh giới cuối cùng của ông rồi.
- Truyền lệnh! Lệnh Chinh Nam tướng quân toàn quyền xử lý việc này, Vương Uy thống lĩnh Phi Hổ Quân ở bên yểm trợ, người nào ngăn cản tùy ý chém giết, hung thủ giao cho Chinh Nam tướng quân xử lý, bất cứ kẻ nào cũng không được ý kiến!
Lưu Biểu nghĩ một hồi liền đứng dậy hạ lệnh.
- Rõ!
Y Tịch, Lý Khuê sửng sốt, vội vàng khom người đáp.
- Đi đi, nói cho mọi người, bất cứ kẻ nào ngăn cản việc này giết không tha!
Lưu Biểu phất tay ý nói hai người lui.
Ông làm như vậy cũng không muốn trở mặt với bộ tộc Thái Thị, một khi đã trở mặt với bộ tộc Thái Thị chỉ có lưỡng bại câu thương, hậu quả này ông gánh không nổi. Ông làm như vậy một mặt là muốn thử thách Lưu Kỳ, mặt khác là muốn tạo uy vọng cho Lưu Kỳ, có Vương Uy hiệp trợ, Lưu Kỳ sẽ không làm gì quá.
- Thái Thị!
Lưu Biểu khẽ cắn môi, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo.
- Người đâu!
Lưu Biểu quát vọng ra ngoài cửa.
- Tham kiến tướng quân!
Một binh lính Phi Hổ Vệ đi đến cung kính đáp.
- Truyền lệnh Vương Uy! Phủ Châu Mục giao cho Phi Hổ Quân canh phòng, trước khi việc này kết thúc không kẻ nào được ra ngoài, nhớ kĩ, bất cứ kẻ nào!
Nghĩ đến Lưu Tông và Thái phu nhân, Lưu Biểu trầm giọng nói. Bộ tộc Thái Thị kiêu ngạo như vậy khiến cho Lưu Biểu cũng có chút chán ghét Lưu Tông và Thái phu nhân, nói không chừng hung thủ đang ẩn trong phủ Châu Mục.
- Tuân lệnh!
Binh lính Phi Hổ Vệ vội vàng khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.
- Khởi bẩm Chủ công, Thái phu nhân cầu kiến!
Binh lính Phi Hổ Vệ vừa rời đi thì có một binh lính khác chạy đến nói.
- Hừ! Nói ta không rảnh tiếp nàng!
Lưu Biểu hừ lạnh một tiếng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Ai nói không có quân lệnh!
Một tiếng quát lạnh vang lên từ ngoài viện.
- Hử?
Thái Mạo quay đầu nhìn phía ngoài, y đã biết được người đến là ai.
Không chỉ có Thái Mạo nghe được mà ngay cả mười tên quan viên sau Thái Mạo cũng nghe ra là ai, cả đám quay đầu nhìn ra phía cửa.
“Bộp!” “Bộp!” “Bộp!”
Tiếng bước chân vang lên, Vương Uy một thân quân trang đi đến. Hông đeo trường kiếm, mặc áo giáp Phi Hổ Quân, đầu đội mũ giáp, Vương Uy hiên ngang đi vào trong viện. Từ lúc Vương Uy đi vào lập tức trong viện yên tĩnh lại, tiếng quát lạnh của Vương Uy tất cả mọi người đều nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận