Tam Quốc Tranh Phong

Chương 610

Đối với sự xuất hiện đột ngột của người áo đen, Pháp Chính không hề kinh ngạc. Trên đường đi mỗi một lần Hắc Y vệ đều xuất hiện như thế, y quen rồi.
Tiếp nhận thẻ tre, vừa nhìn thoáng qua Pháp Chính đã thay đổi sắc mặt. Hai vạn Hổ Báo kỵ của Tào Tháo đã xuất hiện ở Lương Châu. Nghĩ đến việc đại quân Kinh Châu phải đối mặt với hai vạn Hổ Báo kỵ, trong lòng Pháp Chính cũng kiêng kỵ.
Hổ Báo kỵ chính là một chi kỵ binh do Tào Tháo thành lập, xưa nay bách chiến bách thắng, thiên hạ đều biết. Tổng cộng tuy chỉ năm vạn, lúc này không ngờ Tào Tháo lại phái hai vạn tới Lương Châu, đã khiến lòng y lo lắng.
Trầm ngâm một chút, Pháp Chính cất điệp báo đi. Việc Hổ Báo kỵ vẫn nên không cho Mã Đằng biết, đợi khi sự việc đã thành kết cục đã định mới nói cho y biết cũng không muộn.
- Có đem tin tức thông báo đến Tương Dương không?
Pháp Chính hỏi.
- Điệp báo đã được chia làm hai phần, một phần gửi tới chỗ đại nhân, một phần gửi tới Tương Dương.
Sĩ tốt Cẩm Y Vệ nói.
- Ừ.
Pháp Chính gật gật đầu không nói gì nữa. Nếu đã thông báo Tương Dương, vậ lúc này hẳn đại uân Kinh Châu đã tập kết rồi.
Thấy Pháp Chính không nói gì nữa, sĩ tốt Cẩm Y Vệ lặng lẽ rời khỏi.
Ba ngày sau, Pháp Chính cầm lấy điệp báo vội vàng tới phủ Mã Đằng.
- Tướng quân, xảy ra việc lớn rồi.
Vừa thấy Mã Đằng, Pháp Chính trịnh trọng nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mã Đằng nghi ngờ hỏi. Y chưa nhận được bất cứ tin tức gì, chẳng lẽ Kinh Châu đã xảy ra chuyện?
- Tào Tháo đã mệnh đại tướng Tào Hồng dẫn dắt hai vạn Hổ Báo kỵ tới đây rồi, hẳn là muốn giúp Hàn Toại kia.
Nói xong Pháp Chính đem điệp báo đưa cho Mã Đằng.
- Cái gì?
Mã Đằng nhảy dựng lên, cầm điệp báo từ tay Pháp Chính mở ra xem, lập tức sắc mặt trắng bệch.
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Trong mắt Mã Đằng tràn đầy vẻ khó hiểu, không ngừng lẩm bẩm. Hai vạn Hổ Báo kỵ cộng thêm binh mã dưới trướng Hàn Toại cũng đủ quyết định thắng bại trận chiến này rồi.
- Tướng quân, việc này Kinh Châu ta cũng lực bất tòng tâm, ngày mai tại hạ sẽ khởi hành quay về Tương Dương.
Pháp Chính ảm đạm nói.
Trong lòng Mã Đằng lại trầm xuống, lúc này có thể giúp y cũng chỉ có Kinh Châu:
- Trước đó chẳng phải sứ giả nói nguyện ngăn chặn Tào Tháo đó sao?
- Tướng quân cũng biết sự lợi hại của Hổ Báo kỵ, nếu Kinh Châu ta muốn ngăn cản hai vạn Hổ Báo kỵ cái giá phải trả ắt sẽ rất lớn, mất nhiều hơn được nha.
Pháp Chính lắc đầu nói.
- Như vậy đi, ta nguyện ra ba vạn con chiến mã đổi lấy Kinh Châu xuất binh, không biết sứ giả có bằng lòng hay không?
Giọng nói Mã Đằng khẽ run rẩy, Lương Châu tuy rằng nhiều ngựa, nhưng ba vạn con chiến mã lại cũng không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên so với việc binh bại mất mạng mà nói dĩ nhiên không đáng là gì.
- Hài, không phải Kinh Châu ta không muốn trợ tướng quân, hai vạn Hổ Báo Kỵ tác chiến nơi này, quân ta chưa chiến đã bị bại một nửa rồi. Kinh Châu vừa mới bình định Ích Châu, nội bộ chưa ổn định, không dám mạo hiểm như thế.
Pháp Chính lắc đầu nói.
Mã Đằng hung tợn nói:
- Ba vạn con chiến mã cộng thêm mười lăm vạn gánh lương thảo, không biết sứ giả có bằng lòng hay không?
Pháp Chính do dự một chút nói:
- Việc lương thảo ngày sau hãy nói. Nếu tướng quân có thể cho Kinh Châu ta mượn ba vạn năm ngàn con chiến mã, ngoài ra còn phái ba ngàn kỵ binh tương trợ, Kinh Châu ta nguyện bám trụ hai vạn Hổ Báo kỵ.
Mã Đằng đấu tranh nội tâm, một lúc sau mới quyết định:
- Quyết định như vậy đi, ba vạn năm ngàn con chiến mã trong thời gian ngắn khó có thể gom đủ, trước tiên ta cấp cho Kinh Châu một vạn chiến mã, số còn lại trong thời gian sớm nhất sẽ đưa đến đủ.
- Tướng quân yên tâm, hai vạn Hổ Báo kỵ tất sẽ không nhúng tay vào việc Lương Châu. Tuy nhiên về chiến mã tướng quân cần phải chuẩn bị sớm, đến lúc đó Kinh Châu ta còn phải trông cậy vào nhóm chiến mã đó để tổ chức thành lập một chi kỵ binh đối kháng Hổ Báo kỵ.
Pháp Chính nói.
- Hừ, kỵ binh tạm thời thành lập mà đòi ngăn cản Hổ báo kỵ, đúng là si tâm vọng tưởng.
Mã Đằng thầm khinh thường, tuy nhiên ngoài miệng nói:
- Hai vạn Hổ Báo kỵ không phải ít, sứ giả nên mau chóng thông báo chủ công nhà ngươi để có sự chuẩn bị.
- Hà hà, tướng quân an tâm, nếu đã đồng ý ngăn cản Hổ Báo kỵ rồi thì chúng ta sẽ không nuốt lời. Dù là binh mã Kinh Châu ta còn lại một người cũng sẽ không để cho Hổ Báo kỵ nhúng tay vào Lương Châu.
Pháp Chính nói.
Bên ngoài thành Tương Dương, tiếng trống trận rung trời vang lên không dứt, nhiều đội binh mã tụ tập ở ngoài thành. Tương Dương yên bình ba tháng lại một lần nữa sôi trào lên.
Trong doanh phòng của Trương Phi, Trần Đáo cầm một bức thư tín sắc mặt cực kỳ âm trầm:
- Chủ Công yêu cầu chúng ta bất kể như thế nào cũng phải theo quân xuất chinh, nhưng hiện giờ chúng ta không nhận được mệnh lệnh xuất chinh, chỉ sợ lúc này phải để chủ công thất vọng rồi.
Vốn muốn lập nhiều công huân một chút, đợi sau khi trong tay có binh lực có thể trợ giúp chủ công, nhưng đã đến Tương Dương mới biết được nhiệm vụ của hai người thật sự quá đơn giản, muốn thành lập công huân khó càng thêm khó.
Theo quân xuất chinh, hai người đều có lòng tin trong thời gian ngắn sẽ lập được công huân, nhưng hiện giờ xem ra Lưu Kỳ không muốn sử dụng họ rồi.
- Ta cũng đã nói từ sớm, Lưu Kỳ này nhìn tuấn tú lịch sự, nhưng chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trương Phi hừ lạnh nói, lúc này gã đã không còn vẻ kiên cường như trước nữa.
Trần Đáo nhìn thoáng qua Trương Phi, trong lòng âm thầm lắc đầu, Trương Phi cũng không còn vẻ hung hãn như trước nữa. Thời điểm vừa tới Tương Dương, Trương Phi còn mắng chửi Lưu Kỳ, nhưng một gậy vừa thông xuốt, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Huống chi, Trương Phi phạm sai lầm, bị phạt không chỉ riêng mình gã, mà ngay cả hơn mười người theo họ đến cũng bị phạt, mà kể cả Trần Đáo cũng bởi vậy mà bị đánh một gậy.
Vài ngày qua, Trương Phi không còn dám mắng mỏ Lưu Kỳ nữa.
- Hay là chúng ta ra cửa thành xem một chút đi, nói không chừng còn có cơ hội.
Trần Đáo do dự một chút nói.
- Hừ, có thể có cơ hội gì chứ?
Trương Phi hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên vẫn ra ngoài.
Trong phủ Lưu Kỳ, Hắc Y Vệ sớm đã đem cử động của Lưu Bị bẩm báo Lưu Kỳ, ngay cả nội dung bên trong thư của Lưu Bị cũng được bẩm báo rõ ràng.
- Không sao, cứ ghi nhớ là được.
Lưu Kỳ khoát tay không thèm để ý. Nếu Lưu Bị đi vào Kinh Châu, Lưu Kỳ dễ dàng buông tha y nhưng cũng sẽ không dễ dàng động đến y. Một thời gian dài tâm tư của Lưu Bị tự nhiên sẽ lộ ra.
- Chủ công, tới giờ xuất chinh rồi.
Từ Thứ cười cười tựa như không nghe gì chắp tay nói.
- Ừ, đi thôi.
Lưu Kỳ gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Trong chốc lát Lưu Kỳ đã đến ngoài cửa thành, hơn mười tên tướng lĩnh đã sớm chờ ở cửa thành, nhìn thấy Lưu Kỳ đi ra ánh mắt ai náy cũng đều sáng lên. Từ lúc thế lực Kinh Châu càng lúc càng lớn, tướng lĩnh cũng càng ngày càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận