Tam Quốc Tranh Phong

Chương 199

- Chủ công.
Vương Uy ở ngoài cửa rảo bước đi đến, chưa kịp chỉnh đốn trang phục đã hành lễ nói.
- Vào đi
Lưu Biểu ở trong thư phòng lạnh lùng nói.
Vương Uy ngay lập tức đẩy cửa đi vào, đến trước mặt Lưu Biểu hỏi:
- Không biết chủ công gọi mạc tướng tới có gì muốn dặn dò?
Vương Uy là thân tín của Lưu Biểu, Lưu Biểu cũng không có gì phải giấu diếm, bèn đem thư tín trong tay đưa cho Vương Uy, ra hiệu cho Vương Uy đi điều tra, Vương Uy đón lấy cuộn tre, nhìn sơ qua đã hiểu hết nội dung trong đó, sắc mặt rất bình thản như không có chuyện xảy ra, nhưng trong lòng thì dường như đang dậy sóng.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Vương Uy đã đoán ra được dụng ý của Lưu Biểu khi gọi ông tới, hít một hơi thật sâu đem cuộn tre trả lại cho Lưu Biểu rồi nói:
- Chủ công muốn mượn cơ hội lần này diệt trừ Hắc Y Vệ?
Lưu Biểu gật đầu nói:
- Đúng vậy, thực lực của Hắc Y Vệ không thể xem thường, một thời gian dài đều nằm trong sự thao túng của Thái Thị e là hậu họa khôn lường, trước đây bọn chúng không có hành động gì, bổn hầu nhất thời không có cơ hội diệt trừ chúng, lần này chúng lại dám một tay che trời hành thích Kỳ Nhi, thật là đạo lý gì đây, nếu như không diệt trừ chúng thì không phải thể diện của bổn hầu sẽ mất hết sao?
Lưu Biểu càng nói càng bực tức, đến cuối cùng thì dường như đang hét lên giận dữ, Thái thị dám một tay che trời như vậy thật là không coi ông ra gì.
Vương Uy thở dài nói:
- Chủ công muốn một lần vất vả cả đời nhàn hạ hay là muốn thực lực còn sót lại của Hắc Y Vệ tiếp tục nguy hại đến bá tánh?
- Lời này là có ý gì?
Lưu Biểu nghi hoặc hỏi.
- Nếu như chủ công bây giờ muốn diệt trừ Hắc Y Vệ, không những không thể diệt trừ hết toàn bộ Hắc Y Vệ, mà còn khiến chúng cảnh giác hơn, nhượng bộ sớm hơn, thậm chí có thể dẫn đến Kinh Châu động loạn. Gia tộc Thái Thị kinh doanh ở đây cũng đã 10 năm rồi, luôn là gia tộc lớn nhất ở vùng Kinh Châu này, sau lưng không biết có bao nhiêu gia tộc dây dưa trong đó, chỉ tính gia tộc Thái Thị đã nắm giữ gần sáu vạn binh mã của Kinh Châu, nếu như bị áp bức quá, e là Thái thị sẽ chó cùng dứt dậu, nếu như có kẻ khác nhân cơ hội này sinh sự, chỉ dựa vào Phi Hổ quân e là không đủ thực lực, mà hiện nay Phi Hổ Quân đang đối kháng với binh mã Giang Đông, căn bản là không thể rút ra được, do đó nếu làm như vậy thì quá nguy hiểm. Nếu như chủ công muốn một mẻ diệt trừ Hắc y Vệ và thế lực sau lưng chúng thì vẫn phải nhẫn nại mới được.
Vương Uy trầm giọng nói.
Lời nói của Vương Uy khiến cho Lưu Biểu nghe xong cũng thầm ngán ngẩm, ông muốn diệt trừ Hắc Y Vệ, nhưng mà nếu diệt trừ Hắc Y Vệ thì gia tộc Thái Thị sẽ có phản ứng như thế nào, ông cũng thật sự không biết, nếu như Kinh Châu không có chiến tranh, có Phi Hổ Quân và Phi Long Quân trần giữ thì có thể diệt trừ Hắc Y Vệ, gia tộc Thái thị cũng không dám có hành động gì, nhưng mà lúc này tình hình không được như vậy, Tôn Sách bày binh hơn 10 vạn quân ở biên giới, không cẩn thận một chút là sẽ đến đây tiêu diệt Kinh Châu này.
- Vương tướng quân có cách gì không?
Lưu Biểu bình tĩnh lại hỏi.
Nhìn thấy Lưu Biểu đã bình tĩnh lại, Vương Uy thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lưu Biểu thật sự khăng khăng làm theo ý mình thì hỏng hết. Vương Uy trầm tư một hồi tiến về phía trước nhẹ giọng nói:
- Thế lực của Gia tộc Thái thị quá lớn, là gia tộc lớn nhất ở Kinh Châu, chủ công có thể mở rộng thế lực của đại công để đối kháng với chúng. Đại công lần này xông pha ngang dọc khắp vùng Giang đông, cũng đã tạo được chút danh tiếng, nếu như chủ công âm thầm nâng đỡ một chút, nhất định có thể khiến đại công chỉ trong khoảng thời gian ngắn tăng cường được thế lực, đến lúc đó mới ra tay diệt trừ Hắc Y Vệ thì có thể diệt trừ hậu hoạn.
Lưu Biểu không nói lời nào, rõ ràng là đang suy nghĩ đến kế sách của Vương Uy. Mặc dù trước đây ông đối với Lưu Kỳ cảm thấy không có hi vọng, cho nên mới cố ý lạnh nhạt để bảo vệ hắn, nhưng mà những việc Lưu Kỳ làm mấy tháng gần đây, không thể nói là kinh thiên động địa nhưng ít nhất cũng đã kinh động cả thành Tương Dương, danh vọng của Lưu Kỳ cũng theo đó mà ngày một tăng cao, Lưu Biểu không nén được lại có chút ảo tưởng đối với Lưu Kỳ, nếu như Lưu Kỳ thật sự có thể tiêu diệt gia tộc Thái thị, vậy thì rất thích hợp làm chủ nhân tương lai của Kinh Châu này.
Nghĩ ngợi một chút rồi Lưu Biểu cũng đồng ý với ý kiến của Vương Uy, ông gật đầu nói:
- Vậy thì làm theo lời của ngươi đi, có điều Kỳ Nhi nhất định không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào, chuyện này giao cho ngươi đó.
Nhìn thấy binh lính thương vong, Vương Nghị hừ một tiếng lạnh nhạt rồi cầm thanh trường thương lao vào, mười mấy lính Phi Hổ Vệ phía sau cũng theo hắn xông tới.
Keng
Trường thương đâm tới trước mặt gã hắc y nhân bị đoản đao đỡ lại, gã hắc y nhân bị mười mấy tên lính Phi Hổ Vệ bao vây, những binh lính vốn đang bao vây tấn công gã cũng lui sang một bên.
- Các ngươi mau đi cứu hỏa.
Vương Nghị vừa nhấc thương đâm tới, vừa hét về phía những binh lính đang đứng xem bên cạnh.
- Vâng.
Binh lính xung quanh đều tản ra đi cứu hỏa.
- Hả?
Đôi mắt gã hắc y nhân nheo lại nhìn về phía Vương Nghị, vừa nãy khi giao thủ võ nghệ của Vương Nghị cao hơn gã, hơn nữa mười mấy tên lính vây xung quanh vừa nhìn đã biết là không giống với mấy tên lính khi nãy, rõ ràng là lợi hại hơn binh lính khi nãy nhiều, dường như chỉ trong chốc lát gã hắc y nhân bèn nghĩ đến thân phận của binh lính xung quanh, ánh mắt vừa quét qua, gã hắc y nhân đã có ý muốn thối lui, bèn tìm cơ hội để trốn thoát.
Vương Nghị nhìn ra là gã hắc y nhân có ý muốn thối lui, ánh mắt sắc lạnh của hắn lóe lên rồi nói:
- Bao vây chặt 4 phía
- Vâng.
Mười mấy tên lính Phi Hổ Vệ ngay lập tức phân tán giữ chặt bốn phía, tay cầm trường thương, phòng bị nghiêm ngặt, phong tỏa chết toàn bộ đường lui của gã hắc y nhân.
- Giết
Vương nghị hét to lên một tiếng, thanh trường thương trong tay liên tiếp đâm tới, khiến cho gã hắc y nhân phải lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Nhìn thấy gã hắc y nhân khốn đốn như vậy, Vương Nghị cười một tràng dài rồi xông lên, thanh trường thương đâm thẳng về phía cổ họng gã hắc y nhân, có vẻ như ngay lập tức sẽ giết chết gã hắc y nhân tại đây.
Ánh mắt gã hắc y nhân đầy hoảng loạn, tuy nhiên thấy không còn đường lùi nào nữa ánh mắt gã lóe lên một tia sát khí, cũng không còn quan tâm bản thân có phải là đối thủ của Vương Nghị hay không, bèn tay cầm đoản đao muốn liều chết cùng Vương Nghị.
A
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay trái cầm đoản đao của gã hắc y nhân từ từ thõng xuống, tay phải lại cầm chặt vào thanh trường thương đang cắm vào lồng ngực.
Phì, phì!
Vương Nghị dùng lực mạnh rút thanh trường thương, máu tươi bắn ra tung tóe, gã hắc y nhân từ từ gục xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận